Chương 306: Anh Coi Cho Em
Chương 306: Anh Coi Cho EmChương 306: Anh Coi Cho Em
Hôm nay đã bận rộn cả một ngày, cả người Khương Tuệ Ninh đều là mồ hôi, buổi tối cô dự định phải tắm một trận.
Thai càng lớn tháng hơn đều nhờ Quý Thần Nham tắm rửa giúp cô, ban đầu cô còn cảm thấy rất xấu hổ nhưng càng về sau thì đã quen.
Đêm nay, sau khi lên lầu, cô dựa vào sofa nghỉ ngơi, Quý Thần Nham đến phòng tắm xả nước giúp cô, chờ cho đến khi nhiệt độ của nước đã phù hợp, anh mới ra ngoài.
"Vào đi, tiểu tổ tông, chúng ta phải tắm rồi."
Khương Tuệ Ninh dựa vào ghế sofa không muốn động đậy, chỉ duỗi tay về phía anh, cả người không có sức lực, giọng nói cũng mềm nhữn: "Anh đến đây ôm em đi!"
Quý Thần Nham xắn tay áo sơ mi lên đến cùi chỏ, anh xoay người ôm cô lên, lại quay người đi về phía phòng tắm.
Khương Tuệ Ninh nhìn anh rất vững vàng ôm mình vào phòng tắm, hỏi: "Quý Thần Nham, anh không cảm thấy em nặng sao?" Tự cô nhìn chính mình trong gương cũng cảm thấy mình mập, bụng còn lớn như vậy, nhưng dường như anh lại không hề cảm thấy.
"Không nặng." Quý Thần Nham ôm cô vào phòng tắm, cho cô đứng xuống, nói: "Tự em cởi quần áo hay tôi lại giúp em cởi?"
Khương Tuệ Ninh nhìn biểu cảm trên mặt anh vô cùng chăm chú lại không hề có suy nghĩ không nên nào, nghiêm túc giống như thầy giáo đang dạy dỗ học sinh. Trong nháy mắt Khương Tuệ Ninh không muốn động tay nữa.
Cô ngang nhiên nhào đến chỗ anh, dựa hết vào người anh: "Anh cởi cho em!"
Quý Thần Nham biết cô lại giở trò xấu, anh nhéo gương mặt hơi có thịt của cô: "Được thôi, tôi cởi cho em."
Nước trong bồn tắm đã hơn một nửa rồi, Quý Thần Nham ôm người thả vào nước, sau đó nước đã dâng lên phía trên của bồn, nhiệt độ của nước cũng vừa phải.
Người vừa tiếp xúc với nước ấm đã cảm thấy rất dễ chịu, Khương Tuệ Ninh thoải mái đến mức nhắm mắt lại.
Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô, nói: "Em ở trong nước nghỉ ngơi một lúc đi, tôi sẽ gội đầu cho em trước."
Lúc gội đầu, tiện thể Quý Thần Nham sẽ nói về chuyện của chị Chu.
Vì thế mà Khương Tuệ Ninh mới biết được chị Chu kia lại làm chuyện điên rồ như vậy, để có thể vào được ủy ban thành phố mà cố ý đẩy mấy đứa bé xuống sông rồi lại đi cứu.
"Lúc ấy, cả ba đứa bé bị rơi xuống nước đều không phát hiện là chị ta đẩy xuống sao?"
" Đẩy mấy đứa bé xuống nước là chồng của chị ta, trong thôn Thượng Thủy có một người già bị điên, chồng của chị ta đã giả làm người điên đó đến hù dọa mấy đứa bé. Khi đó, hai đứa bé lớn hơn thì đang giặt quần áo, chúng bị dọa sợ mà nhảy xuống sông, đứa nhỏ hơn một chút lại to gan hơn, cô bé không lập tức nhảy xuống nước mà kéo người kia ngã ra đất, có thể trong lúc giằng co qua lại, đứa bé kia đã nhìn thấy rõ mặt người đàn ông này."
"Đều là người trong thôn, họ hầu như đều biết mặt lẫn nhau, nhưng đứa bé chưa kịp hô lên đã bị đẩy xuống nước."
"Chị ta đã chờ đợi sẵn gần đó, vừa nhìn thấy mấy đứa bé rơi xuống thì lập tức đi cứu, dựa vào một mình chị ta chắc chắn sẽ không cứu được, sau cùng vẫn phải nhờ chồng chị ta hỗ trợ, sau đó chị ta đã cố tình bơi đến phía sau bụi lau sậy, tự cứa tay tạo thành vết thương, giả vờ như suýt nữa đã bị nước cuốn đi."
"Đứa bé nhìn thấy rõ kia vì sao lại không vạch trần đôi vợ chồng này?"
"Vì hai đứa bé lớn hơn đã nói người hù chúng là người già bị điên, chỉ có một mình đứa bé này lại bảo không phải, tuổi của cô bé cũng còn nhỏ, không ai tin tưởng, hơn nữa trong số ba đứa bé lại có một đứa là cháu gái của bí thư chỉ bộ, bí thư chỉ bộ đã dẫn đầu cảm ơn thì một người có thể nói thế nào?" Khương Tuệ Ninh nghe mà vô cùng tức giận. Chúng đều là trẻ con, chỉ vì muốn vào được ủy ban thành phố chị ta lại không từ thủ đoạn như vậy?
"Vậy sau đó vì sao các anh phát hiện thấy chuyện không đúng?"