Chương 308: De
Chương 308: DeChương 308: De
Khương Tuệ Ninh cười không ngừng, cô cảm giác được hô hấp của anh rất nặng nề nhưng vẫn có thể đàng hoàng chững chạc sấy tóc cho mình, những lúc như thế này cô lại càng muốn đùa cợt.
Nhưng toàn bộ quá trình Quý Thần Nham vẫn chịu đựng cô như thế, sấy tóc cho cô xong, ngoại trừ việc cơ thể anh có sự biến hóa rất rõ ràng thì anh cũng không làm ra bất kỳ hành động nào, đến hôn cũng không hôn cô một cái.
Quý Thần Nham buông máy sấy xuống, sau đó mới nắm lấy bàn tay vừa làm loạn của cô, nói: "Tuệ Tuệ, trí nhớ của tôi rất tốt, chờ em sinh xong, tôi lại xử lý em."
Khương Tuệ Ninh mới không thèm sợ anh, cô cười ha ha leo lên giường.
Quý Thần Nham vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhìn thấy cô đã leo lên giường, anh quay người đi vào phòng tắm.
Giữa tháng tám là ngày dự sinh của Khương Tuệ Ninh, lần này cô không đến bệnh viện Đông Thành chờ sinh mà ở trong bệnh viện Tam Bộ.
Quý Thần Nham không những mời dì Lương từ bệnh viện Đông Thành sang mà trước một ngày Khương Tuệ Ninh bắt đầu có dấu hiệu cũng mời luôn ông ngoại của cô đến.
Thời đại này không có giảm đau khi sinh nở nhưng có châm cứu gây tê, lúc Khương Tuệ Ninh sinh đã áp dụng cách này.
Ngay tư đầu cô đã chuẩn bị rất đầy đủ, không hề sợ hãi chút nào, khi vào bệnh viện chờ sinh cô cũng hy vọng mấy đứa bé sẽ nhanh chóng ra ngoài.
Nhưng vào buổi sáng ngày sinh hôm đó, mới vừa ăn cơm chưa được bao lâu, cô đã cảm thấy tử cung mình co lại.
Lúc bắt đầu cô còn chưa cảm nhận được rõ ràng, người nhờ có bác sĩ theo dõi cô mọi lúc, vừa nhìn thấy cô có gì đó không đúng họ biết ngay có thể cô sắp sinh.
Nhanh chóng bắt lấy quy luật co thắt của tử cung.
Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh sợ đau, nhưng loại sợ hãi kia đã bao phủ lấy cô, Quý Thần Nham không rời khỏi cô, bác sĩ bảo cô hãy đi lại trong phòng bệnh vì vẫn chưa đến lúc vào phòng sinh.
Thế nhưng cô rất đau, vừa đau lại vừa sợ.
Đến buổi trưa nước ối đã vỡ, cô mới đẩy vào phòng sinh.
Ông ngoại đã tự mình châm cứu gây tê cho cô.
Nhưng cơn đau vẫn rõ ràng như cũ, loại đau đớn kia giống như muốn lấy mạng cô, cô nhịn không được phải gào to lên. Bác sĩ lại bảo cô không được gào lớn, nhất định phải giữ lại sức, nếu làm vậy sẽ dễ dàng mất sức. Quý Thần Nham ở bên cạnh cô, anh nắm lấy tay cô rất chặt, ánh mắt của anh đều tập trung nhìn lên mặt Khương Tuệ Ninh.
Trong khoảnh khắc này Khương Tuệ Ninh chợt nhớ đến trước đây cô từng đọc được một bài viết, khi phụ nữ sinh con, họ rất chật vật, vừa chật vật lại vừa xấu xí, đặc biệt là máu me dơ bẩn, rất khó chấp nhận được. Nghĩ đến đây cô lập tức tránh khỏi tay Quý Thần Nham, nói: "Anh ra ngoài đi..." Cô không muốn Quý Thần Nham nhìn thấy mình trong hoàn cảnh như vậy, cô muốn mình vẫn luôn xinh đẹp, tuyệt đối không để cho anh thấy mình như thế kia.
"Tuệ Tuệ." Quý Thần Nham đưa cô đến bệnh viện Tam Bộ là vì muốn trông giữ cô, thấy cô không hề nể mặt đuổi mình đi thì cảm thấy rất khổ sở.
Lúc này Khương Tuệ Ninh lại rất bướng bỉnh, dù sao trong lòng cũng có lòng tự ái này quấy phá, cô chỉ là không muốn để anh nhìn thấy.
"Anh ra ngoài... Ra ngoài..."
Từ Ngọc Trân nhìn thấy trên trán Khương Tuệ Ninh đầy mồ hôi, bà biết cô cháu gái lại bướng lên, chỉ có thể khuyên nhủ Quý Thần Nham: "Thần Nham, cháu đi ra ngoài trước đi!" Nếu tổ tông này nháo lên không sinh nữa, đợi thêm một lúc lại càng khó chịu hơn.
Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ cô đang vô cùng đau đớn nhưng lại kiên trì thì trong lòng cũng đau theo, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói: "Tuệ Tuệ không muốn cho tôi nhìn thấy thì tôi se không nhìn. Tôi ra ngoài cửa chờ Tuệ Tuệ."
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Quý Thần Nham đã ra ngoài mới càn rỡ khóc lên. Vì sao không có ai nói với cô rằng sinh con lại đau đớn thế này?
Nhưng thật ra Quý Thần Nham cũng không đi ra ngoài, anh chỉ đứng sát vách phòng sinh, kéo rèm lên xem. Anh nghe được tiếng khóc đau đớn của Khương Tuệ Ninh thì hai tay nắm chặt, đi qua đi lại không ngừng ở phòng cách vách.