[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314: Đều Muốn Ôm Cháu

Chương 314: Đều Muốn Ôm Cháu Chương 314: Đều Muốn Ôm CháuChương 314: Đều Muốn Ôm Cháu

Thời điểm Quý Thần Nham trở về thì bố mẹ chồng cô cũng tới, mẹ chồng vừa rồi đi giặt quần áo cho Khương Tuệ Ninh, bố chồng thì đi đăng ký cho hai đứa nhỏ mới sinh, sẽ dùng khi mà chuẩn bị xin nhập hộ khẩu.

Khi đi vào nhà thì liền thấy Khương Tuệ Ninh đang nhắm mắt lại ngủ, nên cố ý nói nhỏ hơn một chút.

Nghiêm Bội Lan nhìn dáng vẻ ngủ say của ba mẹ con thì trên mặt bà liền hiện ra nụ cười vô cùng thỏa mãn và vui vẻ.

Thấy Khương Tuệ Ninh đá văng chăn lộ ra một bàn chân thì bà ấy liền giúp cô đắp cẩn thận lại nó.

Đây là một phòng bệnh đơn, trừ bỏ kê cho hai đứa nhỏ một chiếc giường nhỏ thì bên cạnh còn có một chiếc giường phụ, có một bộ bàn gỗ và hai chiếc ghế.

Sau đó thì Quý Thần Nham cũng đi vào và ngồi cạnh mép giường của Khương Tuệ Ninh nhìn cô ngủ, Nghiêm Bội Lan và Quý Trung Đình cũng không ngồi ở đó mà ngồi ở cạnh giường của hai đứa cháu nhỏ.

"Cháu gái nhỏ của chúng ta thật xinh đẹp, vừa trắng lại vừa mềm, ai nha, anh nhìn xem bộ dạng ngủ của chúng này, cái miệng lại còn động động, trông thật là đáng yêu." Quý Trung Đình ở chiến trường chém giết nửa đời người, đã quen với máu và sự tàn nhãn, vẫn tưởng là bản thân mình không phải là kiểu có thể khen người khác, không nghĩ tới vừa nhìn thấy cháu gái nhỏ mới sinh thì lại cảm thấy không phải là không làm được.

Trái tim kia của họ hình như cũng bị hóa thành đường rồi, càng nhìn lại càng mềm lòng, không nhịn được lên tiếng khen ngợi.

"Ai nói không phải, sao lại có thể xinh đẹp, mềm mại như vậy chứ."

"Nhìn xem khuôn mặt này còn mềm hơn so với đậu hũ." Quý Trung Đình nói xong còn muốn duỗi tay ra chọc một chút vào mặt hai cháu gái nhỏ, ông ấy cũng ít khi được gặp trẻ con nhà người ta, nhưng cũng từng nhìn thấy mấy đứa nhỏ trong đại viện, nhưng cũng chưa thấy ai xinh đẹp như cháu gái nhà mình.

Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ này, sao lại có thể đáng yêu như vậy được, nói xong ông ấy liền quay đầu nhìn thoáng qua con trai mình, có vẻ cũng không được đẹp như vậy đâu.

Nhưng kết quả tay còn chưa được đụng tới mặt cháu gái nhỏ thì đã bị Tử Thư ngăn cản lại"Ông nội, người rửa tay chưa?"

Quý Trung Đình hơi xấu hổ một chút,"Rửa rồi."

Nhưng mà Quý Tử Thư cũng không cho ông nội chạm vào mặt của em gái,"Ông nội, tay của người thường xuyên cầm súng, trên tay nhiều vết chai, em gái vẫn còn nhỏ, ông đừng làm xước mắt chúng."

Quý trung đình:.. Cháu trai này, ông ấy có thể không cần được không.

Đương nhiên đến cuối cùng thì vẫn như cũ không thể sờ đến được, bởi vì vợ của ông ấy cũng không cho anh ấy chạm vào, nói ông ấy không biết nặng biết nhẹ, vì vậy ông ấy tức giận hừ một cái rồi ngồi xuống vào ghế bên cạnh.

Nhưng lại nhịn không được ngó cổ lại nhìn sang bên kia một chút.

Vừa lúc đứa nhỏ trong giường hình như đang mơ thấy gì liền động động tay nhỏ một chút, Quý Tử Thư liền duỗi tay ra trấn an, đứa nhỏ kia liền bắt lấy một ngón tay của cậu, điều này khiến cho Quý Trung Đình vô cùng hâm mộ.

Sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay của mình, cũng không chai nhiều quá mà.

Lúc mới từ phòng sinh đi ra thì y tá trực tiếp đưa đứa nhỏ cho vợ ông ấy và con trai, vốn dĩ ông ấy cũng muốn ôm nhưng không cướp được, sau đó lại còn bị sắp xếp đi làm giấy tờ, mãi mới được trở về, nghĩ muốn sờ mặt cháu gái nhỏ một chút lại còn bị ghét bỏ, thật là đáng giận.

Quý Thần Nham ngồi ở bên giường bên kia, nhìn cha mẹ mình và Tử Thư, anh có cảm giác vào tương lai có thể họ sẽ tranh nhau ôm lấy đứa nhỏ, nên tạm thời anh cũng không tham gia vào, dù sao đứa nhỏ cũng sẽ có lúc ở nơi này của Tuệ Tuệ, thì đương nhiên anh cũng sẽ được ôm chúng.

Nhìn hai nhỏ ngủ thật sự rất đáng yêu, sau khi nhìn đứa nhỏ thì anh lại quay qua nhìn Khương Tuệ Ninh đang ngủ say, bảo bảo và mẹ của bọn chúng thật là giống nhau, vô cùng đáng yêu, khó trách ai cũng muốn cướp đoạt.
Bình Luận (0)
Comment