Chương 313: Con Trai Lớn
Chương 313: Con Trai LớnChương 313: Con Trai Lớn
Quý Thần Nham đứng dậy đi thu dọn đũa bát, còn cô thì bò qua xem hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ ngủ vô cùng ngoan ngoãn, làm tan chảy trái tim người mẹ như cô.
"Tử Thư, có phải cậu ở sau lưng tôi lén học phải không?”
Quý Tử Thư ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: "Học thêm cái gì?" Cậu cũng đã tốt nghiệp cao trung rồi.
"Sao cậu có thể chăm sóc đứa nhỏ giỏi như vậy?"
Quý Tử Thư sợ nói chuyện to sẽ làm ảnh hưởng đến hai em gái, nên cố ý lui ra sau một chút, đứng ở trước mặt Khương Tuệ Ninh, trên người có tỉnh thần phấn chấn không giấu được, hơn nữa còn đã vượt qua độ tuổi của cậu.
"Tôi đã nói với dì từ lâu là tôi sẽ chăm sóc em gái, dì cho rằng tôi đang nói giỡn sao?"
"Cậu học như thế nào?"
"Cái này mà còn phải học? Chuyện đơn giản như vậy, ai mà không biết chứ."
Quý Tử Thư sẽ không nói cho cô biết bản thân mình vì để học chăm sóc em gái, mà còn đặc biệt bảo bà nội tìm sách cho mình, thậm chí còn đem những vấn đề mà có thể xảy ra hỏi thêm một lần.
Khương Tuệ Ninh tỏ ra vẻ mặt cậu cảm thấy tôi có tin cậu không, cô không tin Quý Tử Thư có thể biết ngay được, nhưng mà thực sự kinh ngạc khi đứa nhỏ này lại có thể thích em bé như vậy, vì chúng mà còn vụng trộm học cách chăm sóc, so với cô, người mẹ này còn không bằng được cậu.
Nhưng mà cô không quá để ý đến, cô là mẹ của may đứa nhỏ, rất nhiều chuyện không thầy dạy cũng biết, cô không tin mình còn không thể so sánh với Quý Tử Thư.
Nghĩ đến đây, cô định uống chút nước rồi nhìn mấy đứa nhỏ và ngủ một lát, chờ khi tỉnh lại thì sẽ bù đắp lại kinh nghiệm chăm sóc em bé.
Cô duỗi tay ra lấy chiếc cốc, kết quả bị Quý Tử Thư đè tay lại, không cho cô u6ng"Di sao còn không thể tự chăm sóc tốt được cho bản thân mình, dì không được uống nước lạnh."
Nói xong trực tiếp rút chiếc cốc trong tay cô ra, đem nước lạnh đổ đi sau đó xoay người đi rót cho cô cốc nước ấm,"Uống nước ấm là được, muốn uống nước thì bảo tôi rót cho, không cần phải uống nước lạnh."
Bây giờ tuy rằng là mùa hè, nhưng bà nội nói sau khi sinh đứa nhỏ xong thì cơ thể của người mẹ vô cùng yếu, không thích hợp để uống nước lạnh.
Khương Tuệ Ninh một tay vừa sờ cằm, vừa nhìn Quý Tử Thư đang can nhẳn dài dòng, sau tiếp nhận cốc nước cậu đưa uống hai ngụm, thì lại nhìn cậu cười. Quý Tử Thư bị cô cười thì nhíu mày lại, sau đó lại không nhịn được hỏi lại,"Dì đang cười cái gì?"
"Tử Thư, cậu thật đúng là hiếu thuận!!"
Quý Tử Thư...
"Buồn ngủ à? Muốn ngủ tôi sẽ giúp dì trải giường ra."
"Trải ra đi, con trai lớn."
Cậu phớt lờ cô, cậy hiểu rõ vê Khương Tuệ Ninh, chỉ cần cậu trả lời lại, thì cô sẽ tiếp tục nói không dứt lời.
Khương Tuệ Ninh thấy cậu không nói lời nào, nhưng vẫn vô cùng quan tâm đến mình, thì lại càng cảm thấy buồn cười, vì vậy nói cười là cười không ngừng được.
Sau khi Quý Tử Thư giúp cô đặt gối đầy xong thì thấy gương mặt của cô vẫn đang cười rất vui vẻ, con ngươi mắt trong veo không nhiễm tạp sắc, thì cậu liền nhìn cô chằm chằm, rồi gằn từng chữ một,"Mẹ, phải ngủ thật ngon đấy."
Quý Tử Thư nói chữ mẹ kia đặc biệt rõ ràng và dứt khoát, vì vậy nó đập thẳng vào tai Khương Tuệ Ninh, trực tiếp làm nụ cười còn trên mặt cô cương cứng lại.
Ngày thường cô thích trêu chọc Quý Tử Thư là một chuyện, bởi vì cô biết cậu căn bản sẽ không bao giờ gọi cô là mẹ, vì vậy khi nghe thấy cậu gọi mình là mẹ thì cô cũng không biết nên làm gì biểu cảm gì mới được. Quý Tử Thư bị bộ dạng "tôi đang ở đâu và tôi đang làm gì" của cô chọc cho bật cười, chợt cậu phát hiện hóa ra cô cũng chỉ là hổ giấy màu thôi, thế nên tiếp tục gọi: "Mẹ?"
"Được rồi, cậu đừng gọi nữa." Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đắp chăn lại, hai mắt nhắm nghiền.
Quý Tử Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ yên lặng cười nhẹ.