Chương 316: Hai Bé Cưng
Chương 316: Hai Bé CưngChương 316: Hai Bé Cưng
Quý Thần Nham nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên cục cưng nhỏ của nhà ta sinh ra, ở trong bụng mẹ chúng suốt chín tháng, là mẹ chúng liều mạng mang chúng đến với thế giới này, cho dù sau này hai bé cưng của con sẽ ở cạnh cha mẹ, hay giương cánh bay cao thì con luôn hi vọng chúng có thể quan tâm hiểu chuyện vâng lời mẹ chúng."
Nghiêm Bội Lan nghe xong thì liên tục gật đầu,"Được, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, là áo bông nhỏ của mẹ."
Khương Tuệ Ninh cũng rất thích hai cái tên này, lập tức bắt đầu gọi,"Tiểu Tri Tâm, Tiểu Tri Ý, chúng ta có tên rồi kìa."
Dường như hai đứa bé nghe hiểu lời cô nói, lông mày cũng không nhúc nhích, ngủ rất ngoan, cũng rất thích cái tên này.
Lúc này Khương Tuệ Ninh mới nhớ tới chuyện giao cho Quý Tử Thư đặt tên cúng cơm ở nhà cho các con, cô ngẩng đầu hỏi: "Quý Tử Thư nghĩ ra tên ở nhà cho các em chưa?"
Quý Tử Thư đã nghĩ xong từ lâu, bước tới cạnh hai đứa em gái rồi nhẹ nhàng nói: "Chị gái tên Đường Đường, em gái tên Điềm Điềm đi." Cậu hi vọng các em có thể sống xuôi gió xuôi nước cả đời, sống vui vẻ ngọt ngào." "Đường Đường, Điềm Điềm, nghe cũng hay đấy." Khương Tuệ Ninh thật sự hài lòng.
Tên được quyết định vui vẻ như thế, cả nhà không ai có ý kiến gì.
Tới tồi thì cha mẹ chồng về, còn mỗi Quý Thần Nham ở lại chăm bệnh.
Buổi tối đầu tiên từ khi các con gái sinh ra, một nhà bốn người ở cùng một chỗ, vừa ngọt ngào vừa ấm áp.
Tiểu Đường Đường và Tiểu Điềm Điềm vô cùng ngoan, biết mẹ sinh các bé rất vất vả nên ăn no rồi không dám quấy khóc, ngủ rất ngon.
Khương Tuệ Ninh ở bệnh viện ngủ không được ngon lắm, lại còn là lần đầu làm mẹ nên giữa đêm tỉnh giấc hai lần, lần nào tỉnh lại cũng thấy Quý Thần Nham đang loay hoay cạnh giường con gái.
"Quý Thần Nham, anh không ngủ được à?"
Khương Tuệ Ninh còn rất buồn ngủ, thậm chí không thèm ngồi dậy, đôi mắt cũng không muốn mở ra.
Quý Thần Nham vừa mới thay tã cho hai bé cưng, thấy cô tỉnh thì đúng lúc tới giờ cho hai bé con bú sữa, vậy là mỗi tay bế một đứa tới cạnh Khương Tuệ Ninh,"Các cục cưng đói bụng rồi."
Vì đã cho bú vài lần nên Khương Tuệ Ninh đã có kinh nghiệm, mặc dù vẫn chưa thuần thục nhưng đã quen tay hơn rất nhiều. Trẻ sơ sinh sẽ ngủ rất nhiều, ngoài lúc ban đầu có mở nửa con mắt tìm kiếm phương hướng của cha mẹ xuyên qua màng sương mù mênh mông, thì khi vừa bú được sữa sẽ lập tức nhắm mắt lại.
Chỉ còn cái miệng nhỏ hồng hào chu ra dùng dùng bú, sau khi ăn xong sẽ được cha bế về giường nhỏ, hai bé mũm mĩm ngoan ngoãn ngủ tiếp.
Khương Tuệ Ninh ghé vào mép giường của chúng, thấy lòng vô cùng mềm mại, cũng không muốn quay về giường ngủ nữa, chỉ muốn nhìn con mãi như thế thôi.
"Quý Thần Nham, đây là hai bé cưng của chúng ta đó."
Quý Thần Nham ở cạnh cô, nắm tay cô rồi nói: "Đúng, là bé cưng của chúng ta."
"Anh thích không?"
"Thích, vô cùng thích, cảm ơn Tuệ Tuệ của tôi." Để cho anh có thêm hai cục cưng đáng yêu.
"Em cũng thích." Khương Tuệ Ninh cảm thấy khó tin, không ngờ cô cũng trở thành mẹ rồi, lúc mang thai thì cảm giác được làm mẹ mà còn chưa mãnh liệt như thế, nhưng khi thấy các con mình nằm bên cạnh thì đột nhiên như khác hẳn.
Muốn cho chùng toàn bộ thế giới, muốn hái sao hái trăng cho chúng, hận không thể mang tất cả những điều quý giá nhất dâng lên trước mặt các con.
Hi vọng chúng lớn nhanh lên, nhưng cũng sợ chúng trưởng thành quá vội.
Vừa thương vừa lo là cảm xúc giấu trong lòng mẹ từ lúc chúng được sinh ra đã được.
"Bạn nhỏ ơi em cũng nên ngủ rồi." Quý Thần Nham thấy cô luôn nhìn bé cưng trên giường rồi cười ngây ngô, khom lưng bế cô lên, xoay người đặt lên giường.
Cô bị bế lên bất ngờ, lại được đặt xuống nhẹ nhàng, cô vươn tay ôm cổ Quý Thần Nham không cho anh đứng thẳng dậy.