[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317: Ở Cữ

Chương 317: Ở Cữ Chương 317: Ở CữChương 317: Ở Cữ

Hai tay Quý Thần Nham chống xuống giường, nhìn người ôm cổ mình, cúi đầu hôm lên chóp mũi cô,"Bạn nhỏ của tôi sao thế?"

"Quý Thần Nham, chắc chắn chúng ta có duyên phận rất sâu sắc đấy." Khương Tuệ Ninh nói xong cũng ngửa đầu hôn lên cằm anh.

"Hửm? Sao lại nói thế?" Nói xong lại tự mình cúi người xuống.

Khương Tuệ Ninh nhớ tới một câu nói từng nghe qua trước kia: "Bởi vì Thích Ca Mâu Ni nói chỉ có duyên phận rất sâu mới mới có thể đi qua đi lại trên một con đường, đi qua đi lại ở một địa phương, gặp cùng một người hết lần này tới lần khác."

Quý Thần Nham nói: "Đúng vậy, chúng ta có duyên phận rất sâu rất sâu, bằng không sao Tuệ Tuệ của tôi có thể vượt qua thời gian, từ tương lai đến đâu gặp tôi chứ."

Khương Tuệ Ninh trực tiếp dùng sức kéo Quý Thần Nham xuống, Quý Thần Nham cũng xuôi theo lực của cô hạ người xuống đến khi hai người hòa vào nhau.

"Quý Thần Nham, chúng ta sẽ không tách ra đúng không?" Người sa vào tình yêu luôn thấy lo được lo mất, cô không sợ Quý Thần Nham sẽ thay đổi, mà là sợ mình sẽ bất ngờ đi tới một chỗ nào khác, cô không dám tưởng tượng se có ngày không có anh và bé cưng ở bên.

Quý Thần Nham nói: "Sẽ không."

"Nhưng lỡ như..."

"Không có lỡ như."

Quý Thần Nham mạnh mẽ tuyên bố, cho dù thật sự có lỡ như, anh cũng sẽ không cho phép cô rời đi, Tuệ Tuệ của anh thuộc về nơi này, thuộc về anh mà, anh tin rằng nếu bọn họ đã có duyên phận sâu sắc như thế thì cô sẽ không rời đi.

"Ừ, không có lỡ như, em muốn bên cạnh anh mãi mãi, bên cạnh các bé con, chúng ta phải cùng nhau làm bạn trong quá trình chúng trưởng thành, dạy các con tri thức. ." Còn phải cùng anh từ từ già đi, ở bên anh sang một thế kỷ mới, nhìn ngắm thế giới em đã từng xem.

Quý Thần Nham ôm Khương Tuệ Ninh thật lâu thật lâu, mới nói: "Bạn nhỏ của tôi nên ngủ rồi."

Anh ở cạnh Khương Tuệ Ninh, nhìn cô từ từ chìm vào mộng đẹp rồi hôn lên trán cô, sau khi giặt sạch hết tã đã thay cho hai cục cưng rồi phơi lên, thì anh mới quay về cạnh giường ôm bạn nhỏ nhà anh ngủ.

Cả đời này họ cũng sẽ không tách ra, anh không cho phép cô không ở cạnh mình.

Khương Tuệ Ninh ở bệnh viện hai ngày, các phương diện đều bình thường nên cô chuẩn bị về nhà. Vào ngày xuất viện thì trong Bộ có hai ba chiếc xe lái tới đây, mẹ chồng còn chuẩn bị dù riêng cho cô.

Quý Tử Thư và cha chồng thì mỗi người chịu trách nhiệm một bé, điều này khiến Quý Trung Đình vui vẻ muốn chết, nụ cười ở khóe miệng chưa từng tắt bao giờ.

Quý Thần Nham ôm Khương Tuệ Ninh, mẹ chồng Nghiêm Bội Lan thì bung dù.

Lúc về tới nhà thì trong nhà đã chuẩn bị hết rồi, giường nhỏ của hai bé đã được đặt vào phòng cô, bên trên trải thảm lót cho trẻ được mẹ Khương Tuệ Ninh chuẩn bị.

Phòng khách cũng đặt một cái giường tạm thời, để tiện cho các bé chơi đùa nghỉ ngơi hằng ngày.

Tiểu Đường Đường và Tiểu Điềm Điềm vốn ngủ rất say trong giỏ, nhưng khi xe lái vào sân thì lại mở to mắt, giống như đã biết là về tới nhà rồi.

Hai đứa này mới sinh nhưng không hay khóc quấy lắm, mở to mắt cũng không nhìn rõ thứ gì, nhưng mà hai mắt lại sáng ngời sinh động, trông như quả nho vậy.

Điều này khiến Quý Trung Đình thấy rất lạ nên không ngừng trêu đùa với cháu, hai bé cưng cũng rất nể mặt, còn cười nữa.

Trẻ sơ sinh cười hoàn toàn là chuyện vô ý thức, thường thì trong lúc ngủ mơ cũng có thể lộ ra nụ cười, còn lúc tỉnh táo thì hiếm khi thấy, thế mà hôm nay cả hai đứa còn cười cùng lúc.

Chọc cả nhà chen nhau vay quanh xem.

Quý Thần Nham bế Khương Tuệ Ninh đi thẳng về phòng, bởi vì còn phải ở cữ nên đến cơm cũng được bưng lên tận nơi cho cô.
Bình Luận (0)
Comment