Chương 322: Ai Là Chị, Ai Là Em
Chương 322: Ai Là Chị, Ai Là EmChương 322: Ai Là Chị, Ai Là Em
Một bàn tay khác của anh chống cạnh bả vai cô, cúi người áp lên cô, anh không che giấu dục vọng của mình, thể hiện ở giữa mày.
Khương Tuệ Ninh duỗi tay đẩy vòm ngực cứng rắn của anh ra,"... Anh có biết đang ở cữ thì không thể làm thế..."
Người đàn ông bị dục vọng nhiễm thâm đôi mắt nở nụ cười thân sĩ, thu tay lại,"Sợ gì? Sợ anh không nhịn được?"
Sao cô biết được? Ai bảo bình thường anh rất dễ nói chuyện, nhưng lên giường lại mạnh mẽ hơn so với bất cứ ai, không đúng sao?
Nhưng mà bình tĩnh trong chốc lát thì thấy màu mắt anh khôi phục sự thanh đạm, ngoại trừ hơi thở hơi nặng một chút, thì giống như không thay đổi gì.
Cô ngồi dậy từ trên giường, nghiêng đầu nhìn Quý Thần Nham, đúng là có thể nhịn được.
Cô yên tâm để anh cởi quần áo cho mình.
Quý Thần Nham cố hết sức tập trung, nhưng mà khi hoàn toàn không có sự trói buộc của quần áo, khe rãnh giữa hai luồng day đà của cô mang theo mùi hương mê người, vẫn phá vỡ anh, từ trước đến nay phản ứng của cơ thể luôn trực quan và chân thật.
Cố tình người khởi xướng lại không phát hiện. Ban ngày cô muốn xuống lầu đi bộ, cho nên đổi một chiếc quần dài, cô không cần phải động đậy, vươn cẳng chân với đường cong tinh tế lại kiều nộn về phía anh.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, mũi chân của cô lập tức chạm vào vị trí dưới bụng.
Hai người ai cũng sửng sốt, Khương Tuệ Ninh là người đầu tiên ý thức được bản thân có chút quá mức, nhanh chóng thu chân lại, còn cúi người nhặt quần áo,"Em tự mình mang."
Quý Thần Nham trực tiếp đè đôi chân nghịch ngợm của cô lại, để ở trên người mình "Hôm nay Tuệ Tuệ rất nhiệt tình? Muốn giúp anh?"
Anh tùy ý xoa nắn chân nhỏ của cô, làn da Khương Tuệ Ninh rất trắng, chân càng trắng hơn, ngón chân nhỏ xinh, giống như ngọc tinh khiết, đối lập so với màu da của người đàn ông, tạo ra sự khác biệt đánh sâu vào thị giác.
Khương Tuệ Ninh bị lời kích thích to gan của anh làm đỏ bừng cả mặt, so về chơi bời chắc chắn cô sẽ không bằng một người đàn ông trưởng thành.
Anh không chỉ biết chơi mà còn biết nói, cô cái loại cùi bắp này bị nghiền áp ngay, lần nào cũng bị đả kích đến mức xin tha liên tục.
"Không không không, ai da anh mau thả em ra, chân em chuột rút, đau quá..."
Khi cô nói dối ánh mắt sẽ nhìn lung tung, Quý Thần Nham quá hiểu cô, không thả cô ra, mà lại nhìn chằm chằm cô, dùng chân cô thử thử, nghiêm túc hỏi: "Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Không phải anh có tay hay sao?"
"Đúng là anh chưa bao giờ dùng tay của anh, không bằng Tuệ Tuệ thử xem?"
"." Được rồi, đại ca anh thắng.
Cuối cùng Quý Thần Nham vẫn không để cô thử, bởi vì nhóc Đường và nhóc Điềm đã tỉnh.
Quả thật Khương Tuệ Ninh chưa bao giờ nghe qua thanh âm dễ nghe như hai đứa nhóc, té ngã lộn nhào thoát khỏi khống chế của Quý Thần Nham, hận không thể hôn hai đứa một cái thật sâu.
Quý Thần Nham nhìn cô sợ tới mức giống như con sơn dương lạc đường, ánh mắt mang theo ý cười và sự dung túng.
Lập tức đi sang ôm hai đứa nhỏ, thẳng đến khi ôm hai đứa vào trong vòng tay thì Khương Tuệ Ninh vẫn chưa hoàn hồn.
Người khác ai cũng nói trẻ con lớn nhanh như gió, lời này quả thật không sai, cũng chỉ mới một tuần mà hai đứa nhỏ đã thay đổi rất nhiều, nhìn người khác như thể đang rất tập trung.
Tỉnh lại thì đầu tiên là ri ram vài tiếng, nhìn thấy ba đến thì không rầm rì nữa, bẹp miệng nhỏ nhìn xem xung quanh.
Được ba ôm, hai tay hai chân vui mừng đá loạn xạ, trong miệng còn phát ra tiếng. Khi được đặt vào trong tay mẹ thì còn cười một cái.
Khương Tuệ Ninh vui vẻ đi qua đi lạ,"Quý Thần Nham mau nhìn xem nhóc Đường nhà chúng ta đang cười."
Quý Thần Nham nhìn con gái vừa cười vừa đạp hai chân sửa đúng lại: "Em đang nói nhóc Điềm."
"A?" Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua đưa nhỏ mà Quý Thần Nham đang ôm, giống nhau như đúc, quần áo cũng giống, hơn nữa đứa không cười kia được mẹ ôm lấy cũng cười, vốn dĩ không thể phân biệt ai là chị ai là em.