Chương 323: Cách Phân Biệt
Chương 323: Cách Phân BiệtChương 323: Cách Phân Biệt
"Chết rồi, Quý Thần Nham, em không phân biệt được đâu là chị gái đâu là em gái rồi."
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến bản thân lại bị bệnh mù mặt đấy, lại không ngờ được hai đứa con gái sinh đôi của cô lại dạy cho cô một bài học trước, cô hoàn toàn không thể phân biệt được ai là ai.
"Lại đây để anh dạy cho em." Quý Thần Nham vươn tay chạm vào một bên má của một trong hai đứa, bé con theo phản xạ cau mày, anh lại vươn tay chạm vào đứa còn lại, kết quả vừa chạm vào ngón tay của bố mình, con bé liền nở nụ cười.
"Em thấy không, em gái càng thích cười hơn, chị gái sẽ bình tĩnh hơn một chút, nhưng mà khi hai đứa nó được mẹ ôm đều sẽ vui hơn một chút, em lại đây thử chạm vào hai đứa xem."
Khương Tuệ Ninh đưa tay ấn nhẹ vào mặt của bé con Đường Đường, vẻ mặt con bé dường như có chút thay đổi, nhìn qua giống như đang cười, nhưng sẽ nhạt hơn một chút, còn bé con Điềm Điềm thì khác, rõ ràng trông càng hoạt bát hơn, lúc cười tay chân liên tục đấm đá lung tung.
Cô cảm thấy thật sự rất kỳ diệu, liền liên tục trêu đùa hai đứa nhóc, lúc đầu, hai bé con còn rất hợp tác với mẹ, nghe được giọng nói của mẹ liền hớn hở, nhưng lâu dần liền có chuyện rồi, bé con Điềm Điềm hoạt bát nhất bắt đầu bĩu môi. "Sao thế? Hai đứa không vui à, mẹ ở đây mà."
Khương Tuệ Ninh đột nhiên có chút lo lắng, nắm lấy bàn tay nhỏ của chúng, chạm vào khuôn mặt nhỏ bé, bé con Điềm Điềm bắt đầu khóc, bé con Đường Đường sau khi nghe thấy em gái khóc hai tiếng cũng bắt đầu òa lên khóc.
"Quý Thần Nham, anh xem hai bé con sao lại khóc thế?"
"Các bé con đói rồi." Quý Thần Nham bất đắc dĩ nhìn người mẹ chỉ lo chơi đùa, bé con vì có thể được ăn đã phối hợp chơi với mẹ một lúc, kết quả đợi mãi cũng không được ăn, chúng nó tất nhiên là muốn khóc rồi.
Khương Tuệ Ninh có chút ngại ngùng thè lưỡi, chỉ trách hai đứa trẻ dễ thương quá, khiến cô quên mất chuyện chính.
Sau đó vội vàng cho hai đứa bú sữa.
Có đồ ăn, hai cô nhóc cũng không khóc nữa, bây giờ hai đứa vẫn còn bé, tay không đủ sức để ôm, chỉ có thể áp mặt vào người mẹ mình, ra sức hút sữa đến toát mồ hôi.
Quý Thần Nham lấy ra một chiếc khăn tay sạch để lau mồ hôi cho hai đứa trẻ đang cố gắng bú sữa kia, một tay khác lại đỡ lấy eo của Khương Tuệ Ninh, để cô có thể cho con bú dễ hơn.
Nẵng sớm xuyên qua cửa sổ khiến cho làn da của hai bé con trông càng trắng nõn trong suốt hơn, mái tóc cũng đen nhánh óng ả, đôi mắt to tròn dưới hàng lông mày khép hờ, khuôn mặt trắng nõn non lớp đỏ bừng vì đang cố gắng vú sữa, cái miệng nhỏ mấp máy, một bên vừa mút vừa tạo ra âm thanh thỏa mãn.
Rõ ràng cái miệng nhỏ vẫn đang bú không ngừng, nhưng có cảm giác như chúng rất vội, dáng vẻ thở hổn hển ra sức hút, ngấu nghiến uống sữa của hai đứa, khiến người làm cha làm mẹ như họ nhìn cảm thấy vừa đau lòng lại vừa yêu thương.
Lúc hai cô nhóc bú sữa, ánh mắt của bố mẹ chúng vẫn luôn nhìn chúng không dời, mãi cho đến lúc chúng uống sữa no, Quý Thần Nham mới lấy một chiếc khăn sạch khác giúp Khương Tuệ Ninh lau vết sữa trên ngực, sau đó thì giúp hai đứa trẻ vỗ lưng ợ hơi.
Hành động của Quý Thần Nham vô cùng quen thuộc, hai đứa bé cũng rất phối hợp, bé con Điềm Điềm thậm chí còn quệt sữa nên cổ áo của bố mình, có thể nhìn thấy rất rõ vết sữa màu trắng trên chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội.
Sau khi hai đứa con đã ăn no, chúng lại buồn ngủ, sau khi Khương Tuệ Ninh chỉnh trang lại quần áo của mình, Quý Tử Thư và mẹ chồng liên bế hai đứa trẻ đến phòng khách.
Khương Tuệ Ninh cũng đi theo anh xuống tầng.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, Quý Tử Thư cũng không có ý định thi vào đại học công nông binh