[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 337 - Chuong 337: Bi Ng6C Hayla Bi Dien

Chuong 337: Bi Ng6c HayLa Bi Dien Chuong 337: Bi Ng6c HayLa Bi DienChuong 337: Bi Ng6c HayLa Bi Dien

"Sao thế? Cô cứ từ từ mà nói." Khương Tuệ Ninh ra hiệu bảo người đang đứng gác cửa để Trương Thu đi vào, sau đó dẫn cô ấy vào trong phòng.

Rót cho cô ấy cốc nước, thấy cô ấy sáng sớm đã vội vàng đạp xe đến đây, có lẽ còn chưa kịp ăn sáng, môi đều khô hết cả rồi.

Trần Đóa Đóa nhìn thấy mu bàn tay của cô có vết xước, vội vàng chạy đi lấy hòm thuốc ra để khử trùng qua cho cô ấy.

Sau khi Trương Thu uống nước xong, lúc này cô ấy mới bình tĩnh hơn một chút, nhưng nói chuyện vẫn có chút lắp bắp: "Cán bộ Khương, sáng sớm hôm nay lúc các công nhân đi làm, họ phát hiện ra đống gạch đang phơi khô bị đổ, bên dưới còn đè lên một người."

Bây giờ Trương Thu đang là giám đốc ủy quyền của nhà máy gạch, chịu trách nhiệm về mọi công việc của nhà máy gạch đỏ.

Còn Khương Tuệ Ninh thì chịu trách nhiệm giúp cô ấy liên hệ với những nơi yêu cầu gạch, thời gian này, vẫn có rất nhiều nơi vẫn sử dụng gạch đất nung để xây nhà, nhưng mà những ngôi nhà trong thành phố hoặc là thị trấn đều lựa chọn xây gạch đỏ.

Hầu hết những nơi mà Trương Thu có thể liên hệ được đều không có nhu cầu đặt mua số lượng lớn, cho nên cân Khương Tuệ Ninh làm người trung gian trước, cô ấy tạm thời xử lý việc trong nhà máy.

Lại không ngờ được lô gạch đầu tiên mới xuất xưởng xong thi trong nhà máy lại xảy ra chuyện như vậy.

"Người đó sao rồi?" Khương Tuệ Ninh lại bình tĩnh hơn cô ấy nhiều.

Nhà máy gạch của họ vẫn chưa có hệ thống làm việc hai ca, bởi vì nhu cầu cung cấp bây giờ cũng không lớn lắm, buổi tối khi tan làm cũng sẽ khóa cửa.

Theo lý thuyết thì không có khả năng sẽ xuất hiện người ngoài, mà người xuất hiện trong đó chắc chắn không thể là người nhà máy.

Nhưng mà cho dù người đó là như thế nào vào được bên trong nhà máy, thì nếu trong nhà máy xuất hiện tai nạn như này thì vẫn nên đi giải quyết trước đã.

"Đã đưa cô ấy đến trạm y tế ở thị trấn."

"Chúng ta đến trạm y tế nhìn xem tình huống đã."

Khương Tuệ Ninh biết đi xe đạp, nhưng đường ở quê cũng không dễ đi, có nhiều con đường còn rất hẹp, cuối cùng vẫn để cho Trương Thu đèo cô, Quý Tử Thư cũng đạp xe đạp đi theo sau.

Trần Đóa Đóa và Nghiêm Bội Lan ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ. Bà người vừa đến trạm ý tế của thị trấn thì nghe được tiếng khóc la hét, các bác sĩ đều không thể ngăn được, bên cạnh còn đứng hai đồng chí công an.

Cô tạm thời không có ý định đi vào, đứng ở bên ngoài mơ hồ nghe được bác sĩ nói cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị thương nhẹ ở chân.

Chuyện này có chút thú vị, gạch xếp chồng lên cao ngang đầu người, người lại không có chuyện gì, chỉ bị thương chân, xem ra chuyện này còn cần phải kiểm chứng.

“Trương Thu, cô báo công an à?”

"Không phải, là do người nhà của người bị thương báo."

"Tất cả những người này đều là người nhà của người bị thương?"

Khương Tuệ Ninh cũng không quen biết nhóm người đang đứng bên trong đó, cho nên đã kéo Trương Thu sang một góc.

Trương Thu lại rất quen với mấy người này, đứng ở trong góc giới thiệu tình hình bên trong cho Khương Tuệ Ninh biết: "Bà cụ đang khóc to nhất kia chính là bà Ngô, người của xã bên cạnh, mọi người đều gọi bà ta là bà cụ Ngô, bà ta nổi tiếng hay ăn vạ, khóc lóc gây rối."

"Người bị thương là em gái của bà ta, trên đầu hình như từng bị thương, trí nhớ không được tốt lắm, cũng không thích nói chuyện, nếu nói cũng là những câu mà mọi người nghe không hiểu, bà ay được nhận đến đây vào hơn mười năm trước, ngày bình thường chỉ biết làm việc, không nói năng gì, mọi người đều bảo bà ấy là kẻ ngốc."

"Là bị ngốc hay là bị điên?"

"Không bị điên, ngày thường bà ấy đều ăn mặc rất sạch sẽ, làm việc cũng vô cùng chăm chỉ, chỉ là hay thích nói lung tung một mình, bình thường cũng không giao lưu gì với mọi người, người khác mắng bà ấy, bà ấy cũng không thèm để ý."

"Bà ấy cũng làm việc trong nhà máy sao?"
Bình Luận (0)
Comment