Chương 349: Chỉ Mong Được Bình Yên
Chương 349: Chỉ Mong Được Bình YênChương 349: Chỉ Mong Được Bình Yên
"Ôi, sao miệng anh Quý lại càng ngày càng ngọt thế này? Có phải anh đã âm thầm học thêm một trăm chiêu dỗ dành vợ rồi không?"
Quý Thần Nham bị lời nói không nghiêm túc của cô chọc cho cười rất vui vẻ: "Đúng vậy. Ai bảo người bạn nhỏ của tôi lại thích được dỗ dành."
Chuyện người chồng dung túng, thiên vị khiến người vợ còn dễ chịu hơn câu "tôi yêu em".
Khương Tuệ Ninh ngẫm nghĩ, đúng là Quý Thần Nham có thể khiến cô thỏa mãn nhận lấy kết quả mà.
Cô duỗi tay ôm lấy eo anh, chôn đầu vào lông ngực, lắng nghe nhịp tim anh đập. Thật ra Quý Thần Nham là người rất có kế hoạch, anh làm bất cứ chuyện gì đều đề ra mục tiêu.
Cô đột nhiên tò mò không biết Quý Thần Nham có đặt ra tiêu chuẩn về người sẽ sống bên anh cả đời không: "Quý Thần Nham, trước kia anh có đặt ra tiêu chuẩn về người sẽ sống cả đời với anh chưa?"
"Hửm? Tiêu chuẩn gì?"
Khương Tuệ Ninh đặt cằm mình lên ngực anh, nghiêm túc nhìn anh, ngón tay cũng vân vê qua lại trên gương mặt anh: "Chính là một số yêu cầu về đối tượng. Ví dụ như người đó phải biết nghe lời, hiếu thảo, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chỉ những người đạt đến yêu cầu thế này thì anh mới cưới."
Quý Thần Nham nghe cô nói vậy thì trực tiếp ngồi thẳng dậy, để đầu của cô nằm ngửa trên đùi mình, còn anh lại cúi đầu nhìn cô.
Toàn bộ mái tóc dài của cô trải trên khắp chân anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhìn lại nhỏ đi một chút, anh nhịn không được đưa tay nhéo gương mặt cô: "Không có tiêu chuẩn nào cả."
"Sao lại như vậy?" Khương Tuệ Ninh giống như không tin.
"Bởi vì người đó là em nên không có tiêu chuẩn nào cả."
Câu nói này thành công chọc cho Khương Tuệ Ninh cười lên khanh khách: "Anh Quý, anh có cần nói ngọt đến vậy không? Một chút nữa là em cảm động phát khóc rồi."
Quý Thần Nham lại vô cùng nghiêm túc nâng gương mặt của cô lên, hai chân anh cũng hơi nâng lên, anh cúi người hôn cô: "Không phải nói ngọt, tôi nói đều là sự thật. Đối với vợ, vĩnh viễn sẽ không có mục tiêu, chỉ cần người đó là em thì tôi đều có thể chấp nhận."
"Anh Quý, anh đúng là không có nguyên tắc."
"Tôi luôn luôn không có nguyên tắc với em, không phải sao?" Nguyên tắc của anh đều sụp đổ hoàn toàn trước cô.
Từ khi cô còn bé đã là như vậy, cô ham chơi anh sẽ nói dối giúp cô, cô lười biếng vẫn se kiếm cớ cho cô.
Đến khi gả cho anh, anh vẫn như thế với cô. Sự xuất hiện của cô chính là đã đánh vỡ nguyên tắc và tiêu chuẩn của anh.
Nhưng anh không hề hối hận, một đời người cũng nên hủy đi cái gọi là nguyên tắc.
Đây là con người của Khương Tuệ Ninh và anh rất vui vẻ vì điều này.
"Anh Quý, cảm ơn anh đã dung túng em như vậy." Yêu em, che chở em, bởi vì có anh em mới có thể không hề kiêng ky mà làm nũng, có anh nên dù sống trong thời đại thiếu thốn vật chất thế này nhưng em vẫn có thể có được cuộc sống đầy đủ, no ấm.
Tất cả gió mưa đều có anh che chở cho cô vô cùng chặt chẽ, cô không cần phiền lòng vì những điều vụn vặt trong cuộc sống, càng không cần vất vả vì nuôi sống gia đình.
"Đồ ngốc! Cái này có gì đáng để nói cảm ơn? Tôi là người đàn ông của em, đương nhiên phải dung lúng em. Nhưng tôi vẫn cảm thấy như thế là chưa đủ, tôi dành quá ít thời gian cho em và các con. Em gả cho tôi đã một năm nay, ngoại trừ có thể ở bên em trong suốt một tháng em ở cữ nhưng sau đó lại không có một ngày rảnh rỗi nào để ở bên mọi người."
"Bây giờ lại sắp rời khỏi Đông Thành, tôi thậm chí còn chưa dẫn em đi dạo Đông Thành được lần nào. Mặt trời mọc ở Yến Sơn phía tây cực kỳ đẹp, tôi vẫn chưa đưa em đến đó vì chưa dành được chút thời gian rảnh rỗi nào.
"Tuệ Tuệ, gả cho tôi sẽ rất vô vị. Tôi không thể cho em ngắm trăng, ngắm sao lãng mạn, cũng không thể ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi, chỉ có thể cho mọi người trong gia đình chúng ta được bình yên, no đủ gấp bội người khác."