[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350: Em Sợ Con Nào?

Chương 350: Em Sợ Con Nào? Chương 350: Em Sợ Con Nào?Chương 350: Em Sợ Con Nào?

Điều anh cho cô quá ít nên anh chỉ có thể không ngừng tăng số lượng với những thứ trong giới hạn mình có thể cho cô.

Khương Tuệ Ninh không nói chuyện, cô chỉ nâng người mình lên ôm chặt anh. Anh Quý của cô thật sự khiêm tốn, thật ra sự bình yên mới là sự lãng mạn lâu dài nhất trên thế gian này.

Cô chủ động hôn anh, anh vẫn bình tĩnh để cô hôn.

Bản chất của sói đã có tính ngang ngược, anh nâng sau gáy cô lên, hôn cô rất vội vàng mà hung ác.

Sự gợi tình, dịu đàng của Khương Tuệ Ninh trêu chọc anh, tạo thành những đốm lửa nho nhỏ.

Cuối cùng, đốm lửa cũng được dập tắt vào nửa đêm, Khương Tuệ Ninh hoàn toàn không còn ý muốn động tay chân nữa.

Quý Thần Nham nhanh chóng giúp cô xử lý thỏa đáng, sau đó mới ôm người vào lòng mình.

Khương Tuệ Ninh bấu vào vải áo trước ngực anh, cô rõ ràng rất mệt nhưng lại không hề buồn ngủ. Bỗng nhiên nhớ đến Quý Thần Nham nhắc đến Yến Sơn có mặt trời mọc rất đẹp, mà dường như cô lại chưa từng ngắm mặt trời mọc.

"Quý Thần Nham, sáng sớm ngày mai chúng ta đến Yến Sơn xem mặt trời mọc nhé!" Quý Thần Nham vừa định tắt đèn, nghe cô nói anh lại ngừng động tác trong tay mình. Anh nghiêng người hỏi người vừa rồi còn khóc thút thít, không có sức lực: "Em chắc chắn là sáng mai?"

"Đúng vậy"

"Vậy đoán chừng chúng ta không thể ngủ, lúc này phải lái xe đến đó. Với thời tiết hiện tại, xe chỉ có thể chạy đến giữa núi, quãng đường còn lại phải dựa vào chúng ta đi lên, vừa khéo có thể bắt kịp lúc mặt trời mọc."

"Vậy chúng ta không được ngủ à?" Khương Tuệ Ninh lại nhớ ra anh mới vừa về đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi, sẽ không chịu đựng được: "Ngẫm lại thì vẫn là không đi được rồi. Em sợ sức khỏe anh không chịu được."

Rõ ràng cô có ý tốt nhưng Quý Thần Nham nghe vào lại không cho là như vậy. Anh hỏi ngược lại cô: "Sức khỏe người nào không chịu nổi? Em đang xem thường người đàn ông của mình? Hôm nay đi xem mặt trời mọc."

Nói xong, Quý Thần Nham đã đứng lên ngay tức thì, anh đi thay quần áo, hai đứa bé được gửi lại cho mẹ chồng.

Mãi đến khi lên xe Khương Tuệ Ninh vẫn còn cảm thấy rất khó tin, cô hưng phấn vỗ vỗ mặt mình, gió tuyết đã ngừng, trên đường trong nội thành đều là tuyết trắng mênh mông.

Quý Thần Nham tự mình lái xe, vì bánh xe đã được gắn thêm bộ phận chống trơn trượt nên một đường ngược lại không hề khó khăn.

Mà đoạn đường này đi rất thoải mái, hiện tại tuyết cũng không được tính là quá dày.

"Quý Thần Nham, anh có cảm thấy chúng ta điên cuồng lắm không?" Mẹ chồng biết họ muốn xuất phát đi ngắm mặt trời mọc ngay trong nửa đêm tuyết rơi đầy trời thì cảm thấy đầu óc hai người họ không được bình thường, ngoài trời lạnh biết bao, lại phải đi một đoạn đường dài lên núi như vậy, làm thế này còn không phải tự tìm khổ sao?

"Không."

Khương Tuệ Ninh cười nói: "Điên cuồng cũng không sao cả, dù không điên cuồng thì chúng ta cũng sắp già rồi."

Câu nói 'dù không điên cuồng chúng ta cũng sắp già rồi' thật sự giống như món súp gà cao cấp, nó thúc đẩy Khương Tuệ Ninh kích động vô cùng, đến lúc phải bắt đầu tự đi bộ lên đỉnh núi cô lại cảm thấy mình hoàn toàn không thích hợp làm người trẻ tuổi.

Đường đi lên núi rất rộng rãi, nhưng vì an toàn nên Quý Thần Nham không lái xe lên đỉnh núi.

Đi đến giữa núi anh đã dừng xe ở chốt bảo vệ rừng bên kia.

Sau đó lại đến chốt bảo vệ rừng chào hỏi mọi người, khi đội trưởng đội bảo vệ rừng là lão Đồ nghe nói anh muốn dẫn vợ mình lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc thì nhịn không được trêu ghẹo anh vài tiếng.

Bị ông ấy trêu ghẹo khiến Khương Tuệ Ninh vô cùng ngại ngùng.

Chờ đến khi họ đã ra khỏi chốt bảo vệ rừng thì Khương Tuệ Ninh mới nhớ ra một chuyện quan trọng: "Quý Thần Nham, núi này cũng có chốt bảo vệ rừng sao? Có phải trên núi có thú dữ gì không?"

"Hửm? Bây giờ mới hỏi thế này có phải đã muộn rồi không. Thú dữ thì chắc chắn sẽ có, như hổ, báo, heo rừng... Em sợ con nào?"

"Thật sự có sao?" Khương Tuệ Ninh nắm lấy tay Quý Thần Nham không dám động đậy.
Bình Luận (0)
Comment