Chương 351: Anh Chính Là Quý Thần Nham
Chương 351: Anh Chính Là Quý Thần NhamChương 351: Anh Chính Là Quý Thần Nham
Hơn nữa cô cũng bị dọa không nhẹ, núi tuyết yên tĩnh phát ra những tiếng tuyết động bị rơi xuống đều khiến cô có cảm giác là tiếng động của thú dữ xuất hiện.
"Lừa em thôi, đây là nơi có phong cảnh tốt nhất của Đông Thành, bình thường có rất nhiều người sẽ đến đây chơi. Bây giờ chúng ta đi trời vẫn còn tối, đi vào ban ngày còn phải mua vé, làm sao có thể có thú dữ."
"Vậy đội bảo vệ rừng này làm gì?"
"Họ có thời gian quy định tuần tra mỗi ngày, bởi vì số người đến đây vui chơi không ít nên sợ sẽ xảy ra nguy hiểm."
Rất tốt, như thế này thật ra không khác quản lý ở công viên lắm.
Khương Tuệ Ninh nghe anh nói thì yên tâm hơn, cô nắm lấy tay Quý Thần Nham kéo anh lên núi. Đi chưa đến một giờ sau cô vẫn chưa nhìn thấy đỉnh núi, ngược lại có thể nhìn thấy ánh sáng nhạt nhòa đang dần hiện ra từ phía chân trời đằng xa kia.
"Quý Thần Nham, còn phải đi bao lâu nữa? Em muốn uống nước." Cô không đi nổi nữa rồi, vừa mệt vừa khát.
Quý Thần Nham mở nắp bình nước nóng ra, đút nước nóng lên tận miệng cô. Lúc này Khương Tuệ Ninh hối hận vô cùng, đi thế này quá mệt mỏi, vì sao không đợi đến khi có xe cáp treo rồi lại đi xem mặt trời mọc?
Quý Thần Nham nhìn thấy cô mệt mỏi gập cả để thở, sau đó cô trực tiếp ngồi xổm xuống đất thì anh nói "Nào, tôi cõng em, em lên đây."
"Được không?" Cô hỏi xong thì bổ sung thêm một câu: "Em hỏi là anh có sức không?" Hai người đi cùng nhau cô còn muốn nằm xuống rồi, dù anh có thể lực tốt đi chăng nữa cũng khó kiên trì, trên lưng lại cõng thêm một người thế này sẽ khó khăn biết bao.
Quý Thần Nham không cho cô thời gian do dự mà lập tức để cô ngã nào lưng mình: "Đừng nghi ngờ sức mạnh người đàn ông của em, sức mạnh trên cơ thể tôi vĩnh viễn không bao giờ hết." Nói xong còn vỗ mạnh vào mông cô như đang trừng phạt.
Khương Tuệ Ninh nằm trên lưng anh, cô yên tâm thoải mái hưởng thụ trên tấm lưng rộng lớn của anh.
Người đàn ông của cô có thể lực rất tốt, anh đã cõng cô đi suốt quãng đường giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, đến hơi thở cũng không hề nặng nề.
Chẳng qua Khương Tuệ Ninh vẫn không khỏi lo lắng, cứ cách một đoạn thời gian thì cô lại hỏi anh có mệt không, nếu mệt thì thả cô xuống nhưng đều bị Quý Thần Nham từ chối. Thậm chí anh còn ghét bỏ cô nói nhiều, lúc đi đến đỉnh núi anh còn cố ý xốc người có lên mất lần dọa cô phải dán chặt vào lưng anh hơn.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô bóp lỗ tai anh nói: "Quý Thần Nham, anh cố ý dọa em sợ đúng không?”
"Ai bảo vợ tôi luôn nghi ngờ người đàn ông của mình”
Khương Tuệ Ninh không nói gì, cô chỉ ôm anh chặt hơn.
Chờ lên đến đỉnh núi, Quý Thân Nham mới buông người ra. Trên đỉnh núi có một mái đình nghỉ chân, tuy không ngăn được cơn lạnh nhưng có thể che tuyết.
Bên trong có ghế rất sạch sẽ Quý Thần Nham lấy khăn quàng cổ thừa ra lót trên ghế, kéo Khương Tuệ Ninh ngồi xuống. Sau đó anh mới ôm người vào trong lòng mình: "Phải một lúc nữa mặt trời mới mọc, em dựa vào tôi nghỉ ngơi một chút đi."
"Quý Thần Nham, anh rất đẹp trai."
Lúc này có thể nhìn thấy đường cắt ánh sáng đã chia chân trời đằng xa kia thành hai phần, dưới đáy là màu đen u tối, phía trên lại có ánh sáng dìu dịu.
Trong ánh sáng nhạt màu thế này khiến vẻ đẹp trên gương mặt của Quý Thần Nham bất chợt đã nằm gọn trong ánh mắt của cô.
"Đẹp trai cỡ nào?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, tham niệm bên trong ánh mắt kia rất nặng. "Đẹp trai đến mức khiến em có thể yêu anh cả đời."
Quý Thần Nham:...
Khương Tuệ Ninh nhìn anh không nói lời nào thì bổ sung thêm: "Anh không đẹp trai em cũng yêu anh cả đời."
"Vì sao?”
"Bởi vì anh chính là Quý Thần Nham." Quý Thần Nham không thể không đẹp trai.
Quý Thần Nham đưa tay nhéo mũi cô.