Chương 352: Thỏa Mãn Tất Cả Yêu cầu
Chương 352: Thỏa Mãn Tất Cả Yêu cầuChương 352: Thỏa Mãn Tất Cả Yêu cầu
Trong tiếng cười của họ, mặt trời đã giãy giụa thoát khỏi bóng đêm, biển mây cuồn cuộn bị nhiễm một tầng ánh sáng vàng.
Chỗ gần chính là tuyết, xa xa kia chính là biển mây, nhưng tuyết và biển mây giống như đang hòa vào nhau.
Ánh sáng thoát khỏi bóng đêm vung đến bầu trời khiến đỉnh núi sáng lên không ít. Khương Tuệ Ninh vẫn ngồi yên, cô vội vàng chạy về phía có nắng sớm kia.
Quý Thần Nham đi theo sau lưng cô, nhìn cô giống như một chú sóc con lanh lợi đang chạy trong đống tuyết lớn.
Ánh sáng từ xa kia quá mạnh, hiện tại còn chưa bùng phát mà chỉ tập trung chiếu sáng vào một nơi.
Trên người cô vẫn chưa có ánh sáng chiếu lên, biểu cảm trên mặt cũng không được thấy rõ ràng, anh chỉ biết hiện tại cô rất vui vẻ.
Tiếng cười rất thanh, rất êm tai, cả người cô đều vui vẻ với đống tuyết xung quanh mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từng vòng ánh sáng cũng tản ra, chùm sáng giống như đèn pha lê, từng chùm ánh sáng chiếu lên biển mây.
Biển mây cuồn cuộn lên giống như bị đun sôi, từng tang lăn ra bên ngoài nhưng không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Cảnh đẹp không phải nhân gian mà giống như ở tiên cảnh, khiến người ta giống như đang sống trong tiên cảnh ảo mộng.
"Ôi! Đẹp quá! Quý Thần Nham, mặt trời mọc rất đẹp.”
Khương Tuệ Ninh vui vẻ thốt lên, phảng phất giống như không còn cách nào để cô thể hiện sự vui vẻ này.
Quý Thần Nham đứng bên cạnh cô, trên mặt là nụ cười mãn nguyện, nhìn người đang vui vẻ trước mặt mình đáng yêu vô cùng.
Nụ cười của cô bao gồm cả nét lanh lợi, mỗi lần cười lên giống như đang giẫm vào lòng anh.
Khương Tuệ Ninh quá thích thú, cô yêu thích nhìn thấy ánh sáng giãy giụa thoát ra khỏi bóng tối, tựa như đang mang đến cho người ta hy vọng vô hạn, lại mang đến sự lãng mạn không øì sánh được.
"Quý Thần Nham, thật sự rất đẹp, em rất thích, một đêm không ngủ cũng rất đáng."
Khương Tuệ Ninh chạy về phía Quý Thần Nham, anh thấy cô nghiêng ngả chạy về phía mình, anh sợ cô ngã nên giang tay đỡ lấy cô: "Em thích là được rồi. Sau này tôi sẽ đưa em đi đến những nơi có thể nhìn mặt trời mọc, cũng có thể đi đến sa mạc, mặt trời mọc từ bãi cát vàng trong sa mạc cũng rất đẹp, chúng ta có thể cưỡi lạc đà đuổi theo hướng mặt trời mọc..."
Quý Thần Nham miêu tả rất nhiều nơi mặt trời mọc khác nhau, mỗi một nơi có vẻ đẹp không giống nhau.
"Quý Thần Nham, anh nói xem, rõ ràng cùng là một mặt trời, nhưng vì sao ở mỗi nơi lại có một nét đẹp khác nhau như vậy?"
"Có lẽ cũng giống như như chúng ta, rõ ràng mỗi một ngày đều là chúng ta nhưng mỗi một ngày chúng ta đều không giống nhau."
Khương Tuệ Ninh làm không được dáng vẻ nho nhã lại triết học giống anh, từ trước đến nay cô đều nói chuyện thẳng đuột. Khương Tuệ Ninh nhón chân ôm lấy cổ Quý Thần Nham: "Chúng ta hôn môi đi!"
Hôn môi ở một nơi như tiên cảnh thế này có phải cũng thần tiên quyến lữ không?
Quý Thần Nham lỡ một nhịp đập, anh ôm eo, nhấc người cô lên: "Thỏa mãn tất cả yêu cầu của người bạn nhỏ."
Ánh nắng sớm êm dịu, gió cũng dìu dịu, nụ hôn rất nhẹ nhàng.
Trên ngọn núi trống trải chỉ có hai người họ, trong mắt họ chỉ có hình ảnh của nhau.
Lúc này mặt trời cuối cùng cũng đã vượt qua đường chân trời, rọi tất cả ánh sáng xuống, họ cũng kết thúc nụ hôn thâm tình và nhiệt tình này. Quý Thần Nham không thả người ra, anh vẫn ôm cô và thả lỏng đôi chút, tâm mắt của hai người ngang nhau, anh thuận tiện đối diện cô.
Khương Tuệ Ninh biết anh ôm mình rất vững vàng nên không cần cô tốn công ôm lại anh, mà lại dùng đôi bàn tay nâng lấy gương mặt anh, mặt trời đang ở ngay phía sau anh, tựa như đã tạo cho anh một vầng hào quang. Trên mặt anh là nụ cười rất dịu dàng, ý cười đầy trong ánh mắt, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô.
Vẻ đẹp trai của anh trong thoáng chốc giống như không chân thật.
Cô cũng học theo anh hôn xuống trán anh, sau đó mới nói: "Quý Thần Nham, anh rất thơm."
"Anh thơm, em ngọt." Cho nên chúng ta rất xứng đồi.
Trên đường trở về vẫn giống như lúc đi, Quý Thân Nham phải cõng cô. Bởi vì đã không ngủ cả một đêm nên lúc này Khương Tuệ Ninh đã không mở nổi mắt lên rồi.
Sau cùng về đến nhà cũng đều là anh đã ôm cô về phòng ngủ.
Hai đứa bé đã thức dậy, Quý Thần Nham đã lâu rồi không được ôm con gái.