[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 353 - Chương 353: Chuyển Đến Bắc Kinh

Chương 353: Chuyển Đến Bắc Kinh Chương 353: Chuyển Đến Bắc KinhChương 353: Chuyển Đến Bắc Kinh

Lúc này anh tạm thời còn chưa buồn ngủ nên muốn đón hai đứa bé từ trong tay mẹ mình. Tuy hai đứa bé năm tháng đã lớn hơn không ít, nhưng anh vẫn có thể bế mỗi đứa mỗi tay giống như trước kia.

Mấy đứa bé vừa được uống sữa xong, bây giờ chính là thời gian để chơi. Có vẻ như chúng cũng nhớ cha mình, cha còn chưa chơi đùa với chúng thì chúng đã có thể tự mình vui vẻ.

Quý Thần Nham dùng mặt của mình dán vào mặt hai đứa bé, hai đứa bé ôm được mặt của cha thì bắt đầu gặm.

Mà thấy cha lại không nói lời nào, còn bắt đầu đùa, nói 'nhi nha nhi nha' không ngừng nghĩ, vừa cười vừa nói, vui vẻ khiến lòng người cũng vui theo.

Quý Thần Nham thấp giọng nói chuyện với hai đứa bé, gọi tên của chúng, hỏi chúng một số câu.

Hai đứa bé rất nghiêm túc trả lời, tuy nhiên nghe không rõ là chúng muốn nói gì nhưng điều đó vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của cả hai.

Nói qua nói lại thì bắt đầu không tập trung nữa, chúng hết kéo lấy áo của cha lại muốn bắt lấy đồ vật.

Quý Thần Nham ôm hai đứa bé lên hai hai vai trái phải, hai đứa bé bắt đầu nắm chặt lấy lỗ tai, tóc, mặt của cha. Sau đó nước bọt của cả hai đã dính đầy trên vai cha. Đến tháng này hai đứa bé đã bắt đầu vào giai đoạn mọc răng sữa nên nhiễu nước bọt rất nhiều, chỉ chốc lát sau hai vai của cha đã ướt sũng.

Quý Thần Nham vẫn một mực ôm hai đứa bé chơi đùa. Bình thường mẹ của anh thường dạy cho hai đứa bé lật người bò, giống như một chương trình học cụ thể, vì biết hai đứa bé của anh phải học tập nên mới giao người cho mẹ anh.

Lần này Quý Thần Nham trở về cũng chính là bàn giao công việc, sau này chuyện bên này sẽ giao lại toàn bộ cho thư ký Tống, chẳng qua thư ký tống vẫn nhậm chức thư ký.

Tất cả mọi chuyện đều phải xin chỉ thị từ Quý Thần Nham.

Anh còn phải quay về tổng bộ chuẩn bị, thời gian cũng không còn dư dả, chỉ có thể ở lại Đông Thành này một tuần.

Một tuần này cả nhà đều rất bận rộn. Mọi người phải phụ trách đóng gói đồ đạc, Khương Tuệ Ninh cũng phải đi theo đến Bắc Kinh nên phải bàn giao lại công việc trong tay.

Chị Lưu nghe nói cô phải đi theo Quý Thần Nham đến Bắc Kinh, chị cũng biết cả tin tức Quý Thần Nham thăng chức: "Đồng chí Khương, chúc mừng cô trước nhé."

"Cũng là chuyển đến nơi khác phục vụ nhân dân thôi ạ." Khi ở bên ngoài Khương Tuệ Ninh vẫn làm ra vẻ đoan trang.

"Không hổ là vợ của thủ trưởng Quý, tư tưởng giác ngộ của đồng chí Khương cũng rất cao."

Trước khi đi Khương Tuệ Ninh và Quý Thần Nham ôm theo hai đứa bé đến nhà cậu mợ mình một chuyến, cả nhà cậu đều không nỡ, thế nhưng cũng không còn cách nào.

Một bữa cơm, việc họ nói nhiều nhất cũng chỉ là dặn dò, dặn dò người lớn, trẻ nhỏ, dặn dò việc công tác, việc học hành...

Thiến Thiến khóc lóc không ngừng, cô bé không nỡ nhất chính anh Tử Thư, tiếp theo đó là hai em gái.

Trước khi chia tay cô bé còn ôm Quý Tử Thư không buông tay.

Được mẹ dỗ dành cô bé vẫn khóc lóc rất thương tâm, vẫn là Quý Tử Thư dỗ dành cô bé, nói chờ đến khi cô bé lớn lên sẽ đưa cô bé đến Bắc Kinh chơi, leo lên Vạn Lý Trường Thành nhìn ngắm Cố Cung...

Dỗ rất lâu mới dỗ dành được cô bé.

Dì Lưu cũng đi theo gia đình họ đến Bắc Kinh, dù sao bà cũng ở cùng gia đình họ nhiều năm như vậy, có khi tình cảm còn sâu đậm hơn cả người nhà.

Dù sao bà cũng không thường về nhà, ở Bắc Kinh còn có một dì nữa nên sau này bà có muốn quay về nhà cũng có đủ thời gian.

Ngày gia đình họ rời đi có rất nhiều gia đình trong đại viện đã đến đưa tiễn, dù sao cũng đã làm hàng xóm qua lại với nhau hơn một năm nay, xem như cũng có chút tình cảm.
Bình Luận (0)
Comment