Chương 369: Thông Minh Tuyệt Đỉnh
Chương 369: Thông Minh Tuyệt ĐỉnhChương 369: Thông Minh Tuyệt Đỉnh
Hai người vừa đi vào cổng, hai đứa nhỏ còn đang trêu mèo đã lập tức chạy về phía ông bà nội.
Hiện tại là mùa hè, hai đứa nhỏ đều mặc chiếc váy nhỏ, tóc được cắt kiều đầu nầm ngang tai, nhưng mà đã bị hai đứa nhỏ làm cho rối tung, lúc chạy còn tung tăng như bay ở trên mây vậy.
Quý Trung Đình vội vàng buông đồ vật đang xách trên tay, giang rộng hai tay đón hai cô cháu gái nhỏ chạy tới.
Sau đó mỗi tay một một người lên, Điềm Điềm miệng ngọt và tính tình cũng hoạt bát hơn, sau khi được ông nội bế lên, con bé lập tức hôn ông nội một cái.
"Ông nội... Ông nội, cháu nhớ ông." Hiện tại hai bé còn chưa nói được thành câu quá dài, đều là nói những từ đơn, nhưng mà cũng được xem là nói chuyện nhanh nhẹn.
Vào buổi tối, cha mẹ chồng đều không ở nên này, mỗi ngày mua đồ ăn xong mới lại đây, hơn nữa mỗi đêm cũng đều là chờ cô cháu gái ngủ rồi mới rời đi, nhưng mà Điềm Điềm chính là thích khoe mẽ như vậy đấy.
Rõ ràng đều là mở mắt ra, ăn bữa sáng xong là ông nội bà nội sẽ đến đây, nhưng mà con bé cứ nhất quyết phải nói như hai ông bà rời đi rất lâu vậy. Giọng nói non nớt ngọt ngào làm nũững, làm Quý Trung Đình không thể kháng cự lại được, ôm cháu gái cảm thấy không thể kiềm chế nụ cười được.
Còn tự trách nói: "Chao ôi, hôm nay ông nội dậy trễ, ngày mai ông nội sẽ dậy sớm hơn một chút, ông nội cũng nhớ Đường Đường và Điềm Điềm của chúng ta."
Khương Tuệ Ninh nhìn con gái, cười bất lực, sao lại giỏi nịnh người khác như vậy chứ?
Đường Đường không thích nịnh người khác, nhưng con bé sẽ dùng hành động, ôm chặt lấy ổ của ông nội.
Dù sao hai đứa nhỏ đều có chiêu trò riêng để đối phó với người lớn.
Thấy không, Điềm Điềm vừa nói mấy từ đã làm ông nội không phân biệt rõ đông nam tây bắc, ôm hai đứa nhỏ nói là muốn dẫn bọn chúng ra ngoài đạo.
Khương Tuệ Ninh không cần suy nghĩ cũng biết chuyến đi này lại là hai đứa nhỏ muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Cha chồng dẫn theo bọn nhỏ đi ra ngoài, dì Lưu giúp mẹ chồng Nghiêm Bội Lan dọn đồ ăn mới mua vào phòng bếp.
Hai cô chủ nhỏ đã đi rồi, hai con mèo phẳng phất như được đại xá, vốn dĩ uể oải cũng bắt đầu tung tăng nhảy nhót, truy đuổi nhau, bay qua bay lại như con thiêu thân ở trong sân, chơi đủ rồi lại đi nhìn chằm chăm bể cá, sợ tới mức con cá cũng không dám nhô lên mặt nước.
Mẹ chồng bưng hai ly nước ô mai lại cho hai người: "Ninh Ninh uống chút nước ô mai rồi nghỉ ngơi một chút đi, con xem ngày nào còn cũng phải vừa chăm sóc con nhỏ vừa học tập, hãy là tạm dừng công việc kia đi."
Khương Tuệ Ninh đến bên này vẫn tiếp tục làm việc bên hội phụ nữ, hơn nữa bên Kinh Thị này làm việc cũng nhẹ nhàng hơn ở địa phương, nhưng từ khi bắt đầu phụ lục, cô thật sự không muốn đi nữa, đầu tiên là trong tương lai chắc chắn cô sẽ không tiếp tục làm việc ở hội phụ nữ.
Sau khi học đại học xong, nền kinh tế bắt đầu đi lên, cô vẫn muốn làm một số việc mà mình thích.
"Mẹ, con đã không đi làm nữa rồi, trước khi thi đại học, con chỉ ở nhà mang bọn nhỏ và học tập thôi."
Nghiêm Bội Lan nghe xong cũng yên tâm một chút: "Được, mặc kệ làm cái gì sức khỏe là quan trọng nhất."
"Vâng, con biết a."
Nước ô mai là dì Lưu nấu, có bỏ thêm đường phèn, chua chua ngọt ngọt vừa lúc giải khát.
"Tôi phát hiện dì không cần thi đại học cũng được." Quý Tử Thư nhìn bà nội rời đi mới bắt đầu nói chuyện.
Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm cậu một chút rồi hỏi: "Vì sao? Cuối cùng cậu cũng phát hiện tôi thông minh tuyệt đỉnh rồi à?"
Quý Tử Thư trợn tròn mắt, rõ ràng bị vẻ mặt dày của Khương Tuệ Ninh làm cho hết chỗ nói rồi: "Chắc là dì đã từng học đại học rồi đúng không." Là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Hả??