[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370: Mẹ Ơi, Mẹ Ơi!

Chương 370: Mẹ Ơi, Mẹ Ơi! Chương 370: Mẹ Ơi, Mẹ Ơi!Chương 370: Mẹ Ơi, Mẹ Ơi!

Khương Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy hình như Quý Tử Thư cũng không dễ lừa gạt, giờ vờ giả vịt nói: "Tôi học ở nơi nào? Cậu nói thẳng là bị sự thông minh của tôi thuyết phục đi."

"Học ở nơi nào thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng mà tôi nhìn thấy dì phiên dịch sách báo nhi đồng của nước ngoài, dựa theo kiến thức ngoại ngữ đang học thì hoàn toàn không đạt đến trình độ phiên dịch, chắc chắn là dì đã được học toàn diện rồi..." Lúc Quý Tử Thư nói những lời này cũng cố ý nói rất nhỏ, phảng phất chỉ có hai người bọn họ nghe được.

Cậu cũng chưa nói xong, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng, Khương Tuệ Ninh lén che giấu chuyện này.

Khương Tuệ Ninh chống cằm nhìn con trai lớn của mình, lúc vừa mới tới, cô còn cảm thấy đứa nhỏ này chưa trưởng thành, tâm tư chưa đủ chín chắn.

Không ngờ ở nhà trông em gái một năm, cả người cậu đã chín chắn hơn rất nhiều, hơn nữa cậu cũng sắp 18 tuổi rồi.

Chiều cao đã ổn định, đã cao bằng cha cậu, thậm chí còn cao hơn cha cậu một chút, khí chất hiền hòa vẫn không suy giảm, nhưng ánh mắt lại có vẻ kiên định hơn.

Khi nói chuyện cũng không nghiêm túc, nhưng lại có một loại thành thục bình tĩnh. Khương Tuệ Ninh không nói chuyện, nhất thời không hiểu những lời Quý Tử Thư nói là có ý gì.

"Cha tôi có biết không?" Quý Tử Thư hỏi lại.

Dù gì Khương Tuệ Ninh cũng đi theo Quý Thần Nham được hơn hai năm, mặc dù tâm cơ vẫn chưa đủ, nhưng tốt xấu gì cũng học được một ít cách nói chuyện, cô hỏi lại: "Cậu sẽ vạch trần tôi sao?"

Quý Tử Thư lắc đầu: "Sẽ không." Cậu trả lời rất chắc chắn.

"Vậy nếu tôi nói tôi đã học rồi thì cậu phải làm sao bây giờ?”

"Tôi có thể làm sao bây giờ?" Đáy lòng Quý Tử Thư nhảy lên một chút, cậu từng cố ý hỏi thăm trường trung học phổ thông của cô ở Nam Thành, cô cũng chưa từng đi học đại học Công Nông Binh gì cả.

Hơn nữa gần nhất cậu phát hiện Khương Tuệ Ninh không chỉ giỏi môn tiếng Anh, mà cô còn buộc miệng nói ra rất nhiều lời giải thích trong lúc tập trung học tập trung.

Nếu chỉ là mấy câu giải thích đơn giản một ít thì có thể nói là cô nhạy bén, hoặc cũng có thể là cha cậu nói cho cô biết một ít, nhưng tuyệt đối sẽ không sâu sắc như vậy.

Có thể biết được những thứ này thì chắc hẳn đã được học rồi, hoặc là... đã từng tiếp xúc?

"Vậy cậu hỏi là có ý gì?" Quý Tử Thư thở dài: "Tôi muốn xác định một chút, nếu cần thì tôi có thể giúp dì gạt cha tôi."

Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu nhìn đứa con trai lớn ở trước mắt, đột nhiên hỏi: "Có phải cha cậu biết thì sẽ đuổi tôi đi không?"

"Không đến mức..."

Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Quý Tử Thư, bỗng bật cười thành tiếng "Phụt": "Tôi nói cái gì cậu cũng tin hả? Tiếng Anh của tôi là cha cậu dậy, những lời này đó cũng là cha cậu nói cho tôi biết."

Cô biết Quý Tử Thư thông minh, nhưng mà cô cũng không nói nhiều, mấy chuyện này chỉ cần chồng của mình biết là được rồi, không cần phải nói cho mọi người, con cái cũng không được.

Quý Tử Thư nhíu mày lại, thật ra khi Khương Tuệ Ninh nói ra lời này, cậu đã biết chắc chắn cha mình đã biết từ lâu, chuyện này là cậu hiểu nhầm, cha cậu là người nhạy bén như vậy, có chuyện gì có thể giấu được cha đâu?

Nhưng mà cha cậu đã cho phép thì cậu cũng yên tâm.

Khương Tuệ Ninh thấy Quý Tử Thư không hỏi nữa, cũng mặc kệ cậu có tin hay không, dù sao với chỉ số thông minh của cậu thì thật sự rất dễ dàng nghĩ ra.

Quý Tử Thư vẫn trấn an cô một câu: "Chúng tôi vĩnh viễn đều là người nhà của dì, dì sẽ mãi mãi là bà chủ của căn nhà này." Lời nói này vô cùng chắc chắn, mặc kệ có như thế nào, ai cũng không thể dao động địa vị của Khương Tuệ Ninh ở trong ngôi nhà này, cũng có nghĩa là dù cậu biết thì cậu cũng sẽ mặc kệ, hoặc thậm chí là bảo vệ cô.

Khương Tuệ Ninh phát hiện thật ra đứa con trai lớn này rất có lòng, nhưng có một số chuyện vẫn không thể nói ra.

Nhưng mà có lẽ Quý Tử Thư cũng đoán được đôi chút.

Tới gần giữa trưa, Quý Trung Đình dẫn hai cô nhóc trở vê, trong còn xách theo một cái lồng chim, bên trong có một con vẹt.

Vừa trở lại sân, Điềm Điềm đã bắt đầu kêu lên: "Mẹ ơi... Mẹ ơi."
Bình Luận (0)
Comment