Chương 371: Nói Chuyện Với Vẹt
Chương 371: Nói Chuyện Với VẹtChương 371: Nói Chuyện Với Vẹt
Vào trong sân không thấy mẹ đâu, chỉ nhìn thấy anh trai, con bé lại bắt đầu gọi: "Anh ơi."
Quý Tử Thư duỗi tay ôm lấy con bé: "Làm sao vậy?"
"Nói chuyện... Nó." Điềm Điềm được anh trai ôm vào lòng, hưng phấn chỉ vào lông chim mà ông nội đang cầm trên tay, nhưng bởi vì số lượng từ ngữ không đủ phong phú, cho nên con bé đã rất sốt ruột.
Gấp đến độ trên trán bắt đầu toát mồ hôi.
Quý Tử Thư dùng khăn lau mồ hôi cho con bé, Đường Đường lại ở một bên nói: "Chim nhỏ nói chuyện..."
Hai đứa nhỏ nói chuyện cũng quá rõ ràng, hiển nhiên Đường Đường nói thành câu dài và rõ ràng hơn Điềm Điềm một chút.
Nghe chị gái nói như vậy, Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Nói chuyện, nói chuyện..."
Thì ra là Quý Trung Đình dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, vừa lúc gặp ông cụ Trương ở đầu hẻm đi ra khoe chim.
Chú vẹt trong tay ông ta biết nói chuyện, hai đứa nhỏ thích vô cùng, đều đòi phải có một con chim biết nói, để dỗ hai cô cháu gái, ông nội nhờ ông cụ Trương dẫn mình đi mua cho hai đứa nhỏ một con vẹt trở vê. Quý Trung Đình đặt lồng chim ở trên bàn trong lều che nắng, hai đứa nhỏ ngồi quanh cái bàn, không ngừng ríu rít nói chuyện với con vẹt.
Hai con mèo cũng thấy mới lạ, đều vây quanh lồng chim, thỉnh thoảng lại vươn móng vuốt về phía lồng chim.
Có món đồ chơi mới, hai đứa nhỏ đều rất vui mừng, nhưng điều duy nhất không tốt chính là con vẹt rất thích gọi ba, cho nên hai đứa nhỏ cũng gọi theo.
Buổi chiều Quý Thần Nham về nhà, hôm nay hai áo bông nhỏ không có ra nghênh đón ba, mà là vây quanh con vẹt gọi ba.
Quý Thần Nham vào cửa đã nghe hai đứa nhỏ gọi ba, còn tưởng rằng bọn nhỏ đang gọi mình, kết quả anh đáp lại mới phát hiện hai đứa nhỏ hoàn toàn không chú ý ba đã trở lại.
"Kêu ai là ba vậy?" Anh đi qua duỗi tay ôm lấy hai cô con gái nhỏ, ôm hôn một trái một phải rồi mới hỏi.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy ba trở về thì lại bắt đầu kích động muốn chia sẻ, bọn nhỏ chỉ vào lồng chim: "Ba, chim nhỏ..." Có thể nói, chỉ là không nối thành một câu được.
"Chim nhỏ có thể nói có phải không?" Quý Thần Nham hỏi.
Hai đứa nhỏ cùng gật đầu.
"Vậy nói cho ba biết, chim nhỏ có thể nói là do ai dạy?”
"Ba... Ba."
Bởi vì vẹt kêu khá nhiều chữ ba, cho nên hai cô nhóc đều cảm thấy là ba dạy.
"Ba lợi hại như vậy sao?" Quý Thân Nham ôm hai đứa nhỏ ngồi lên đùi của mình, một cười hiền lành vui vẻ hỏi bọn nhỏ.
"Lợi hại.." Điềm Điềm.
"Ba rất lợi hại." Đường Đường.
Không hổ là áo bông nhỏ của, ngày nào cũng nói ngọt như vậy, ai có thể chịu được.
Lại ngoan lại nói ngọt, dỗ ai mà không vui?
Anh trêu con gái một hồi lâu mới buông bọn nhỏ ra, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng bếp tìm Khương Tuệ Ninh.
Trước kia Khương Tuệ Ninh cũng không thích xuống phòng bếp, nhưng mà khi bọn nhỏ dần lớn lên, hình như cô trở nên thích xuống phòng bếp, đương nhiên cô vẫn sẽ không làm những món chính phức tạp đó, hằng ngày cô nghiên cứu những món ăn cho bọn nhỏ còn nhiều hơn bất kỳ ai khác.
Hôm nay cha mẹ chồng mua tôm rất tươi mới, tất cả đều còn tung tăng nhảy nhót.
Nhân lúc tôm còn mới mẻ, dì Lưu lột vỏ tôm lấy riêng phần thịt tôm ra theo lời dặn của cô, sau đó băm nhỏ, cho thêm một ít cà rốt cắt sợi, cuối cùng là thêm một ít tỉnh bột rồi trộn đều và viên thành viên nhỏ, đặt ở một bên dự phòng.
Thịt cá dùng lưỡi dao cạo sạch phần thịt cá rồi làm theo cách tương tự, phần còn lại là chuẩn bị một ít tàu hủ ky, đậu hủ và một ít rau dưa thích ăn.
Trong nồi nước nấu sôi lên rồi nấu các loại viên trước, nấu chín vớt ra ngoài, kế tiếp chính là rau dưa, vẫn là nấu chín toàn bộ.
Khương Tuệ Ninh nghĩ bọn nhỏ còn quá nhỏ, ăn xiên tương đối nguy hiểm, nên cô không xiên lại mà là trực tiếp đặt ở cạnh nhau.
Nước chấm cũng là tự tay cô làm, cà chua cắt nhuyễn xào ra nước, sau đó thêm một ít tương vừng vào xào, cuối cùng thêm nước nấu xôi lên rồi cho phần đồ ăn đã nấu chín vào nấu thêm hai phút, phần xiên que của bọn nhỏ đã hoàn thành rồi.
Phần còn lại chính là làm lẩu của người lớn.