Chuong 377: Cho Chong
Chuong 377: Cho ChongChuong 377: Cho Chong
Đi thêm được một đoạn đường, Diêu Chu thấy Quý Thần Nham không đi về phía cửa chính, kéo người lại,"Không đi về nhà sao? Đêm nay anh đến nhà ba mẹ, chúng ta đi uống một ly đi."
"Đón người."
"Ai vậy?"
Quý Thần Nham không trả lời, Diêu Chử cũng đoán được,'Là nha đầu Khương Tuệ Ninh đúng không?”
"Anh biết người đó là ai rồi còn hỏi." Đặc biệt là giỏi tìm chuyện không đâu.
"Tiểu tử thúi, gọi anh một tiếng anh cả rất khó sao?" Quan chức của Diêu Chử không cao như Quý Thần Nham, nhưng gánh được tiếng anh cả, nhiều năm như thế những việc trong nhà toàn do ông sắp xếp, xử lý.
"Anh cả." Nếu là trước kia Quý Thần Nham sẽ không gọi ông như thế, anh cũng không thích ông nói chuyện thân thiết, không ghét nhưng không cũng không quá thích nói về chuyện nhà cửa, cố tình Diêu Chử là một người đàn ông của gia đình, nói chuyện về gia đình cả ngày cũng nói không hết.
Sau khi kết hôn Khương Tuệ Ninh là một người rất dễ dàng làm người khác cởi bỏ lớp ngụy trang, sau đó lại sinh con, có lẽ là do có con, tâm trạng của con người đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, sự bao dung dành cho người đối diện vô cùng to lớn.
Thậm chí còn kéo dài đến mức biến thành sự bao dung.
Sau khi trưởng thành đây là lần đầu tiên mà Quý Thần Nham nghe lời như thế, làm cho Diêu Chử cũng sửng sốt, sờ sờ đầu không được tự nhiên mà trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
"Ba ba.." Điềm Điềm không chịu ngồi yên, ngồi Ở trong phòng nghỉ không nhịn được, cứ liên tiếp chạy ra ngoài, nếu không phải do chị gái muốn uống nước, mẹ cứ đút từng ngụm từng ngụm, cô bé nắm lấy thời cơ chạy ra cửa nhanh như chớp.
May mắn bên ngoài có lính gác đứng canh, thứ hai là đang ở trong trạm kiểm soát, những người có thể tiến vào đây toàn là những người có thân phận.
Khương Tuệ Ninh không sợ con gái bị bắt cóc, nhưng vẫn lo lắng, đôi mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng chạy ra ngoài của Điềm Điềm, chờ Đường Đường uống nước xong thì nhanh chóng nắm lấy tay chị gái chạy ra.
Nhưng mà vừa mới bước ra thì nghe được tiếng Điềm Điềm gọi ba ba.
Cô giương mắt nhìn thì thấy Quý Thần Nham đứng cách đó không xa, bên cạnh có một người khác, là bộ trưởng Diêu đã lâu chưa gặp.
"Ba ba... Ba ba." Đường Đường đi ra nhìn thấy ba ba cũng thả tay mẹ ra chạy về phía ba. Hai nha đầu nhỏ mặc đồ mùa đông rất dày, trên cổ có quấn khăn nhung mềm mại ấm áp.
Đầu nấm đã dài ra không ít, khuôn mặt nhỏ được khăn quàng cổ quấn, đỉnh đầu có hai chiếc kẹp tóc với màu sắc rực rỡ, chạy vội dưới ánh hoàng hôn như những chú thỏ.
Quý Thần Nham không nhúc nhích, ngồi xổm xuống giang hai cánh tay về phía bọn nhỏ, hai nhãi con chạy đến trực tiếp sà vào lòng ngực của ba.
Sau đó được ba bế lên, rồi thơm vào má ba một cái.
Lúc này Khương Tuệ Ninh cũng đi tới, bọn nhóc ôm ba gấp đến mức không thể chờ nổi muốn kể chuyện.
"Bộ trưởng Diêu." Cô tiến lên phía trước chào hỏi Diêu Chử.
Diêu Chử mỉm cười gật đầu, tạm thời không sửa lại cách gọi của Khương Tuệ Ninh.
"Hôm nay em nhắm chừng thời gian nên dắt hai đứa nhỏ đến đón anh, không làm ảnh hưởng đến anh chứ?" Khi Khương Tuệ Ninh nói chuyện còn duỗi tay giúp hai đứa nhỏ sửa lại đầu tóc rối.
Lúc này Quý Thần Nham mới cúi đầu nhìn người đứng bên cạnh, hôm nay cô mặc bộ quần áo màu đỏ, quàng chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt.
Màu đỏ rực rỡ đối lập với làn da trắng như ngọc của cô, đôi mắt to tựa như dòng suối thanh khiết, mềm mại nhìn rất đẹp.
"Không sao, nhưng chờ anh rất chán."
"Không chán, chỉ thấy mệt, một người không thể trông nom hai đứa nhỏ." Bình thường có nhiều người ở nhà, trên cơ bản không cần lo lắng mấy đứa nhỏ, hôm nay cô một mình một người trông nom chưa đến nửa tiếng, trong chốc lát lại đòi uống nước, rồi trong chốc lát lại muốn đi chơi, suýt chút nữa thì mỏi nhừ cả người.