[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378: Dường Như Bản Thân Đã Già

Chương 378: Dường Như Bản Thân Đã Già Chương 378: Dường Như Bản Thân Đã GiàChương 378: Dường Như Bản Thân Đã Già

"Tuệ Tuệ vất vả rồi, sau này ra ngoài cố gắng dẫn dì Lưu theo, nếu không thì nhờ mẹ đi chung cũng được."

Quý Thần Nham nhìn thấy rất đau lòng, hai đứa nhỏ đang trong độ tuổi hiếu động, nói thật trông nom trẻ con còn mệt mỏi hơn làm việc cả ngày trời.

"Tên của hai đứa nhỏ là gì vậy?" Diêu Chử bắt đầu giỡn hai đứa nhỏ.

Vừa rồi Quý Thân Nham có nói hai đứa nhỏ giống anh, bản thân không quá tin, chờ đến khi nhìn thấy mới phát hiện anh nói đúng, nhìn hai đứa nhỏ này và anh quả thật giống như khắc chung từ một khuôn mẫu.

Nhưng mà hai nha đầu này đáng yêu hoạt bát hơn ba nhiều, nhân lúc ba mẹ đang nói chuyện thì ngó trái ngó phải.

Hai đứa không sợ người lạ, nhìn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Diêu Chử, dù không quen biết nhưng cứ nhìn chòng chọc.

Diêu Chử cảm thấy rất đáng yêu nên trong nháy mắt đùa với hai đứa nhỏ, kết quả hai đứa nhỏ cũng làm mặt quỷ với ông.

"Điềm Điềm." Điềm Điềm dẫn đầu mở miệng.

Diêu CHử nghĩ thầm không hổ danh tên Điềm Điềm, thanh âm non nớt trong sáng ngọt hơn cả nước đường, vẻ bề ngoài càng đáng yêu, chỉ cần nhìn một cái là đã tan chảy.

Rõ ràng Điềm Điềm không trả lời trước, mà hỏi lại: "Bác là nước??" Cái đầu nho nhỏ thắc mắc.

Lúc nói chuyện hơi nuốt chữ nói không rõ lắm.

Nói xong thì nhìn chằm chằm vào Diêu Chử.

Về điểm này thì giống Quý Thần Nham y như đúc, trước mặt người không thân thì sẽ không trả lời câu hỏi của người đó trước, mà lại thám thính tin tức của họ.

Tuy rằng diện mạo của hai đứa nhỏ như nhau, tính cách lại chẳng giống nhau hoàn toàn, sự khôn khéo cẩn thận của Đường Đường trên cơ bản được di truyền từ ba, sự trong sáng ngọt ngào của Điềm Điềm giống như mẹ, bổ sung cho nhau vừa hợp vừa đáng yêu.

"Bác à? Bác là dượng của các cháu."

"Dượng?" Điềm Điềm lập tức hỏi: "Ăn có ngon không?"

"Dượng..." Ngược lại Đường Đường đang tự hỏi dượng có liên quan gì đến bọn họ.

Từ ngữ có hạn nên hai bé không thể biểu đạt với tốc độ nhanh được, nhưng đầu nhỏ suy nghĩ rất nhanh.

Đồng ngôn đồng ngữ vừa buồn cười lại vừa vui.

Bên này Quý Thần Nham đã nói chuyện với vợ xong, cũng bắt đầu bày hai đứa nhỏ cách xưng hô: "Đây là dượng Diêu."

Điềm Điềm nói ngọt, ba nói xong còn ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Dượng."

Đường Đường suy nghĩ một chút rồi cũng gọi theo: “Dượng.”

Diêu Chử cảm thấy rất ấm lòng, duỗi tay muốn ôm hai đứa, nhưng mà Đường Đường không thích lắm, còn Điềm Điềm nhìn thấy ông duỗi tay thì lập tức cúi người sang.

Diêu Chử về đương nhiên muốn đến Quý gia thăm hai ông bà, vợ ông tạm thời đang ở Hải Thành nên không thể về được, Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng đêm nay ông sẽ đến một mình, kết quả Diêu Triều Chi cũng đến.

Ở nơi đóng quân Khương Tuệ Ninh có biết anh ta, hình như rất ghét Quý gia, cho nên khi quay về đại viện nhìn thấy Quý Tử Thư và anh ta đang ngồi ở trong phòng khách thì cảm thấy rất kinh ngạc.

Hơn hai năm qua Diêu Triều Chỉ cũng không thay đổi nhiều lắm, đẹp trai thì vẫn đẹp trai, nhưng mà nhớ đến tính tình đó của anh thì không dễ ở chung.

Khương Tuệ Ninh còn nhớ trong lần đầu tiên gặp mặt của hai người thì thái độ của anh không được tốt lắm, lúc này khi cô vừa mới bước vào nhà Diêu Triều Chi đã mở miệng gọi: "Chào chú, chào dì." Sự thay đổi trên trời dưới đất này của anh làm cho Khương Tuệ Ninh cảm thấy hoảng sợ, nhưng mà vẫn gượng gạo nở một nụ cười đáp lại.

Cái bối phận đáng chết này, làm cho cô cảm thấy dường như bản thân đã già.

Hiếm khi Quý Tử Thư nhìn thấy bộ dạng không muốn đồng ý của Khương Tuệ Ninh, không nhịn được cười một cái, rước lấy cái trừng mắt của Diêu Triều Chi và Khương Tuệ Ninh.

Quý Thần Nham thoáng gật đầu.

Diêu Chử dẫn hai đứa nhỏ đi mua đồ, trẻ con dễ dỗ như thế đó, chỉ cần nói dẫn đi ra ngoài mua đồ chơi là đi ngay, nhưng mà chỗ đó cũng cách đại viện không bao xa, đi một lát là đã về rồi.
Bình Luận (0)
Comment