Chương 386: Nhận Sai
Chương 386: Nhận SaiChương 386: Nhận Sai
"Tử Thư, trước tiên uống một bát đậu đỏ hoa quế đã." Khương Tuệ Ninh là loại người sau khi bị tiêu hao thể thực thì rất thích ăn đồ ngọt.
Quý Tử Thư thì không thích ăn đồ thiên về tính ngọt, cho nên cô đã giảm bớt vị ngọt đi.
Đồ ngọt đúng là có thể khôi phục thể lực của con người.
Đậu đỏ đã được Khương Tuệ Ninh hầm khoảng một giờ, mãi đến khi hạt mềm đi thì mới bỏ thêm đường phèn vào, sau đó khuấy cho đến khi nước trong nồi trở nên đậm đà và thơm ngọt. .
Bột nếp được hòa với nước ấm nặn thành những viên lớn viên nhỏ, sau khi được đun chín trong nồi thì được bỏ ra ngoài nước lạnh, cuối cùng được múc ra bát và rải hoa quế lên.
Những viên bánh dẻo dẻo, thêm những hạt đậu đỏ mịn màng, hoa quế thơm ngọt, chỉ cần ngửi mùi thôi đã thấy cả người liền thoải mái.
Quý Tử Thư đúng là mệt mỏi, sau khi trở về thì ngồi lỳ ở mái che nắng không muốn cử động.
Khương Tuệ Ninh còn cố ý giúp cậu đem đậu đỏ đến trước mặt, Diêu Triều Chi cũng vừa đói vừa mệt, mà lần đầu tiên thấy loại đồ ăn này, liền hiện ra ánh mắt thèm thuồng, vô cùng trông mong nhìn Khương Tuệ Ninh, kết quả phát hiện ra cô chỉ cho Tử Thư thêm, còn coi anh ta như là không khí. Sau khi nhịn hai giây, cũng không dám đặc tối nên chỉ nhỏ giọng hỏi: "Thím nhỏ, thím không thể bất công trắng trợn như vậy được."
Lúc này Khương Tuệ Ninh mới nhìn đến Diêu Triều Chi, nói: "Ôi, tôi còn tưởng cậu về nhà rồi."
Diêu Triều Chi:.. Một người sống rõ ràng như cậu ấy đi vào sân còn muốn diễn là không nhìn thấy được sao?
Quý Tử Thư nhìn Khương Tuệ Ninh cố ý khó xử Diêu Triều Chi thì lại nghĩ đến Diêu Triều Chi đã từng đắc tội với cô.
Nói thật mang vác hai mươi cây số thật sự là mệt muốn chết, không chỉ tiêu hao thể lực, mà còn khiến bụng của bản thân trở nên trống rỗng.
Diêu Triều Chi đương nhiên biết tại sao Khương Tuệ Ninh lại mang thù, ở đại viện bên kia mọi người đều biết, mà anh ta lại là người đầu tiên đi nhận người thân của mình.
Kể cả cho là Khương Tuệ Ninh đêm đó thỉnh thoảng vẫn dừng mắt trên người anh ta thì bên này cũng không giống như vậy, đây là nhà của cô, cô là chủ của ngôi nhà này nên muốn làm chuyện gì cũng không có ai quản được.
Diêu Triều Chi thực sự vô cùng đói, hôm nay cha anh ta không ở nhà, buổi chiều liền đi đến nhà ga đợi mẹ anh ta. .
Bên kia đại viện thì ông bà nội mang theo hai em gái ra ngoài. Nơi duy nhất anh ta có thể ăn cơm chính là bên này, nên đằng phải cắn răng ăn nói khép nép: "Thím nhỏ lúc ở doanh trại là tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, chọc giận tới thím thẩm, trước tiên tôi xin lỗi thím, hy vọng thím không nhớ đến những sai lầm này của tôi."
Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không muốn so đo với Diêu Triều Chi, dù sao thì cũng đã là chuyện của năm ngoái, nhưng mà cô cố ý muốn chỉnh anh ta muốn chút, dù sao cũng không tính là quá quen, nhưng cũng không nghĩ đến Diêu Triều Chi lại mở miệng xin lỗi như vậy.
"Cậu xem cậu nói gì vậy, tôi nào có so đo với cậu." Khương Tuệ Ninh nhìn Diêu Triều Chi thật sự muốn bật cười, lúc ấy cô đang ở doanh trại anh ta còn nói cô như thế nào nhỉ,"Một đứa trẻ con mà còn muốn dạy người khác trồng rau?", không nghĩ đến tới qua cũng chưa được bao lâu thì phong thủy đã thay phiên đến cửa nhà cô.
Lúc ấy trong giọng điệu tràn ngập sự khinh thường, bây giờ không phải là cũng ngoan ngoãn nghe lời rồi sao.
"Cảm ơn thím nhỏ." Muốn nói co được dãn được thì Diêu Triều Chi cảm thấy ngoại trừ bản thân mình thì cũng không còn ai nữa, ngày đó gọi Khương Tuệ Ninh như vậy thật ra cũng không có bao nhiêu là coi trọng, nhưng hôm nay tuyệt đối là anh ta đang thật lòng.
"Trong nồi còn rất nhiều, cậu thích thì tự mình đi lấy đi" Khương Tuệ Ninh cũng sẽ không giúp anh ta.
"À, được." Diêu Triều Chi cũng không có khách khí, liền đứng dậy đi về phía nhà bếp.