[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387: Không Giải Oan Được

Chương 387: Không Giải Oan Được Chương 387: Không Giải Oan ĐượcChương 387: Không Giải Oan Được

Khi quá đói khổ thì cốt khí bình thường cũng không đáng một đồng.

Thừa dịp Khương Tuệ Ninh dằm đậu đỏ làm nhân bánh cho bọn nhỏ thì cậu cũng cầm lấy hai cái ra.

Quý Tử Thư ăn một cái, Diêu Triều Chi nhanh chóng đem một cái khác nhét hết vào trong miệng, sợ Quý Tử Thư cũng như vậy không cho anh ta.

"Anh chậm một chút, cũng không ai đoạt của anh đâu, nhưng mà anh Triều Chi, em cũng thật bội phục anh, trước gọi thím nhỏ, sau thưa thím nhỏ mà không thấy ngượng miệng chút nào nhỶ?"

Diêu Triều Chi sao lại không nghe ra được Quý Tử Thư đang có ý cười nhạo anh ta,"Thời điểm cậu kêu cô ấy là 'mẹ ' cũng không thấy cậu ngượng miệng đâu."

"Dì ấy lớn tuổi hơn em."

Diêu triều chỉ:.. Rốt cuộc hai người có phải là anh em không, cậu cũng đừng quên tôi bị trừng phạt như vậy là vì ai?

"Anh Triều Chi, lúc ở doanh trai anh nhắm vào dì ấy là bởi vì cha em sao?"

Hai người sau khi ăn no thì bắt đầu nói chuyện phiếm.

Quý Tử Thư vẫn luôn cảm thấy Khương Tuệ Ninh là không phải là kiểu người làm cho người ta vô cùng chán ghét, hơn nữa Diêu Triều Chi cũng không phải người sẽ so đo với phụ nữ, sau có thể đắc tội cô được?

Nói đến chuyện này, Diêu Triều Chi liền cảm thấy bản thân thực sự oan uổng,"Lúc ấy tôi không quen cô ấy, tôi cho rằng cô ấy là người mà trong nhà tôi muốn giới thiệu cho tôi."

Quý Tử Thư đột nhiên nhìn chằm chằm vào người đang nói chuyện,'Anh đối với dì ấy..."

"Cái gì cũng không có, còn bởi vì nhận sai người mà bị cha cậu chế nhạo một trận, xong còn bị cha tôi hiểu lầm." Có chết anh ta cũng không giải oan được.

Quý Tử Thư không nói chuyện lại cứ dừng mắt lại về phía Diêu Triêu Chi, còn Diêu Triều Chi thì bị nhìn đến sởn cả gai Ốc, mày cũng rất nhanh đã nhíu lai"Anh mắt của cậu là có ý gì vậy."

"Anh Triều Chi, em nhớ rõ anh đối với đối tượng được giới thiệu cũng không thèm nhìn lấy một người, cho dù tính là nhận sai người thì sao anh có thể vội vàng gây ra chuyện như vậy?"

Diêu Triều Chi ăn no nên biểu tình cũng nhẹ nhàng một chút, nói chuyện dường như cũng không có phòng bị,"Lúc ấy phát hiện ra cô ấy khá xinh đẹp." Lúc ấy trong nháy mắt anh ta đúng là cảm thấy nếu là cô thì cũng không phải không thể thử, ai ngờ sẽ lại là thím nhỏ của mình. Lời này của anh ta còn chưa nói xong, Quý Tử Thư trực tiếp lạnh mặt,"Anh Triều Chi, tốt nhất anh đừng có ý nghĩ không tốt nào, nếu không đừng trách em sẽ nói cho cha em, cả em nữa nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

Diêu Triều Chi: ".. Quý Tử Thư, cậu cho tôi là loại người gì? Tôi muốn ở lại ăn một bữa cơm nhà cậu mà khó như vậy sao?" Thời buổi này ăn nhờ một cơm đều phải trải khó khăn như vậy sao?

Lại nói, anh ta có thể có ý định gì với trưởng bối được chứ, thật là...

Quý Tử Thư nói: "Ai mà biết anh lại là người như vậy, anh quên anh đã hỏi em rất nhiều chuyện về dì ấy sao."

Diêu Triều Chi lúc này mới bừng tỉnh, nói: "Không phải tôi muốn hỏi, mà ở doanh trại có người muốn hỏi."

"Ai vậy?"

"Cậu đừng khẩn trương như vậy, là người quản lý nhà kính, chính là người mẹ nhỏ của cậu đã dạy người khác trồng rau, vậy nên bây giờ mẹ nhỏ ở doanh trại đã trở nên vô cùng nổi tiếng, những người ở bên kia không biết nghe ở đâu biết mẹ nhỏ của cậu trồng trái cây ở trong nhà ấm, nên bọn học cũng muốn học."

"Lần này tôi về Bắc Kinh, ông ấy liền nhờ tôi hỏi một chút, tôi biết tôi từng đắc tội với cô ấy, nên sợ cô ấy làm bộ làm tịch, thế nên mới cố gắng dò hỏi xem cô ấy yêu thích cái gì để cố gắng lấy lòng cô ấy một chút." Quý Tử Thư nghe xong xem như được yên tâm. Diêu Triều Chi cũng yên tâm, bởi vì loại chuyện này nếu bị người khác hiểu lầm thì không tốt, hơn nữa người nhà họ Quý cũng không dễ đụng vào.
Bình Luận (0)
Comment