Chương 390: Lại Dỗi
Chương 390: Lại DỗiChương 390: Lại Dỗi
Khương Tuệ Ninh nhận lấy thư sau đó vừa đi vào trong nhà vừa mở thư ra.
Trương Thu cũng thường xuyên gửi thư cho cô, bởi vì Thượng Thủy bên kia đã từng bước phát triển lên, những xã xung quanh cũng bắt đầu học theo, cô ấy nói lò gạch năm nay doanh thu đặc biệt tốt, trang trại chăn nuôi cũng được xây dựng thêm, cơ quan Đông Thành, trường học và còn có một nhà xưởng nữa cũng đặt trứng gà và thịt gà từ trang trại của các cô ấy.
Hơn nữa Trương Thu tham gia vào tuyển chọn của liên đoàn phụ nữ Đông Thành, nếu có thể, nói không chừng sang năm còn có thể tới Bắc Ninh lam đại biểu của hội nghị.
Trừ bỏ chuyện công việc, cô ấy còn hỏi hai đứa nhỏ dạo này thế nào, cô ấy tự mình ở xưởng gia công mỹ nghệ chọn hai hình chạm khắc gửi qua đây cho hai đứa nhỏ.
Tin cuối cùng đề cập đến một câu, Trần Đa Đóa sắp kết hôn rồi.
"Ha..."
Quý Thần Nham vẫn luôn ngồi ở một bên, cạnh cô, nhìn cô ở trong phòng xem thư, cũng không quấy rầu cô, sau khi nghe cô kinh ngạc hô một tiếng, anh còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì,'Làm sao vậy?" "Đa Đóa sắp kết hôn, là với thư ký Trân sao?"
Quý Thần Nham gật đầu,'Ừ, bọn họ định cuối năm thì kết hôn."
"Ôi, thư ký Trần giỏi như vậy sao."
"Giỏi đến mức nào?" Giọng điệu Quý Thần Nham lạnh lùng hỏi.
Khương Tuệ Ninh nhìn bộ dạng ghen tuông của cô làm cho chọc cười,"Quý tiên sinh ý anh là gì vậy? Thư ký Trần chính là thư ký của anh đó?"
"Trừ tôi ra, tôi không muốn nghe thấy em khen bất cứ ai."
"Được, được, được, không khen, ai cũng không giỏi được bằng Quý tiên sinh." Khương Tuệ Ninh phát hiện ra Quý Thần Nham bây giờ càng ngày càng nhỏ mọn.
"Vẫn là cái đồ tỉnh ranh nhà em giỏi." Luôn có cách làm anh bị động tâm.
Người ta đều nói tình cảm vợ chồng sẽ càng ngày càng bình đạm, thế nhưng Quý Thần Nham phát hiện ra nhà bọn họ thì ngược lại, anh chỉ biết là tình cảm của anh và cô tứ ngày một, ngày một bùng cháy thêm.
Khương Tuệ Ninh bỗng nhiên ôm lấy Quý Thần Nham, rồi dúi đầu vào ngực anh.
"Quý Thần Nham, anh có phải dùng bùa với em phải không?"
"Làm sao vậy?” "Làm cho em đều không có ngày nào là nghĩ đến chuyện rời khỏi anh."
Hay là nói Khương Tuệ Ninh luôn đắn đo về việc hẳn là Quý Thần Nham có một loạt các phương pháp nào đó, nhưng thật ra chỉ là Quý Thần Nham đã thích cô quá nhiều.
Rõ ràng là đã ngoài bốn mươi tuổi, lại bị lời ngon tiếng ngọt của cô dỗ cho đến mức ngây ngất.
"Tiểu lừa gạt, lại dỗ tôi?"
"Không đâu, đây là nói thật" Đơn giản là Khương Tuệ Ninh đang nằm trên đùi anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên trên, lời nói ra cũng vô cùng nghiêm túc.
Quý Thần Nham nghe thấy lời cô nói thì bắt đầu cười không ngừng, liền duỗi tay ra vuốt ve khuôn mặt cô,"Thật không?"
"Thật đó, đời này của em gặp được anh là vô cùng may mắn."
Khương Tuệ Ninh nói rồi duỗi tay ra chạm nhẹ lên mặt anh.
Quý Thần Nham cúi đầu gật đầu một cái, để tay cô chạm lên trên gò má của anh.
"Ai, Quý Thần Nham, anh có một chiếc tóc bạc kìa." Bỗng nhiên Khương Tuệ Ninh kêu lên một tiếng, giọng điều đường như còn có chút không tin được, giống như là đang nói là anh già rồi vậy.
Quý Thần Nham chán nản:.. Có được em, tôi cũng thật là may mắn, không có ngày nào là em
không tìm được chuyện khiến cho tôi tức giận cả. Muốn kéo dài được bầu không khí lãng mạn này,
thì đúng là không nên đụng vào tiểu tổ tông như cô.