Chương 393: Gia Đình Khiến Người Ta Ham Mộ
Chương 393: Gia Đình Khiến Người Ta Ham MộChương 393: Gia Đình Khiến Người Ta Ham Mộ
"Thủ trưởng Quý ngài có chỉ thị gì không?"
"Chủ nhiệm Trương đừng căng thẳng, hôm nay tôi chỉ đưa người tới báo danh thôi, không liên quan đến chuyện công việc."
Chủ nhiệm Trương vẫn không dám thả lỏng như cũ, vội vàng sai người gọi một giáo viên phụ trách báo danh tới.
"Hai vị đều là con của Thủ trưởng Quý?"
Ông ấy hỏi xong thì ánh mắt đảo qua trên người Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh một chút, xem hai bé con là con gái út.
Thật sự là tuổi hai người trông không chênh lệch lắm, ông ấy nhịn không được cảm thán rằng thủ trưởng có phúc quá, đủ nếp đủ tẻ còn thi đậu Đại học Bắc Kinh hết nữa chứ.
Hơn nữa trông hai người thật sự đẹp, hai bé con cũng đáng yêu.
Cả nhà này thật khiến người ta phải hâm mộ mà.
Quý Thần Nham duỗi tay kéo Khương Tuệ Ninh tới bên cạnh mình "Đây là vợ tôi, lần này cũng thi đậu Đại học Bắc Kinh."
Quý Tử Thư thì không chờ cha nói thì đã tự giới thiệu trước. Chủ nhiệm Trương nghe xong chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, ông ấy không ngờ vợ của thủ trưởng còn trẻ như thế, nhanh chóng xấu hổ xin lỗi.
Đúng lúc này giáo viên báo danh cũng tới, xem như giảm bớt bầu không khí xấu hổ này một chút.
Đăng ký thông tin rất nhanh, nhoáng cái đã xử lý xong rồi.
Khương Tuệ Ninh không ở ký túc xá, nhưng giữa trưa vẫn muốn nghỉ ở trường nên cũng phải trải xong giường nệm.
Phòng ngủ của cô là tự chủ nhiệm Trương sắp xếp, là một tòa lầu nhỏ gạch đỏ tương đối mới, còn có ban công, trong thời đại này thì tòa lầu này đã tính là khá tốt rồi.
Tổng cộng có năm tầng, phòng ngủ của cô ở lầu ba, các phương diên như đón ánh sáng đều không tồi.
Phòng ngủ cần học sinh tới rồi tự quét dọn, chỉ là căn phòng này được thơm lây, chủ nhiệm Trương đã cho người lại đây dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó mới dẫn mọi người tới.
Lúc ở dưới lầu Quý Thần Nham nói: "Chủ nhiệm Trương, ông đi bận việc của mình di còn lại để chúng tôi dọn là được rồi."
Chủ nhiệm Trương cũng không dám ở lại tiếp nữa, nhưng vẫn để lại một giáo viên hậu cần, cũng là một cô đã hơn bốn mươi tuổi.
Lúc Khương Tuệ Ninh lên lầu có nhìn thoáng qua, hầu như đều là tám người một gian phòng ngủ.
Chỉ là khi cô tới phòng mình mới phát hiện, đây là phòng dành cho bốn người.
Cùng một diện tích nên rõ ràng trông rộng rãi hơn nhiều.
Cô không thích quá nhiều người, bốn người thì vừa vặn.
Là giường tầng bằng gỗ.
"Thích giường trên hay giường dưới?" Quý Thần Nham nhìn thoáng qua, nói thật thì mặc kệ là giường trên hay giường dưới thì anh cũng không hài lòng lắm.
Nhưng nghĩ lại thì chỉ nghỉ có buổi trưa nên thôi cũng được, nếu cô thấy không quen thì có thể bảo tài xế buổi trưa tới đón cô một chuyến.
"Giường trên đi." Khương Tuệ Ninh không thích giường dưới lắm.
Ghế trong phòng ngủ đã được lau khô, Quý Thần Nham giao bé con trong tay cho Quý Tử Thư, sau đó bắt đầu giúp Khương Tuệ Ninh trải giường chiếu.
Không hổ là người từ quân doanh, tốc độ trải giường chiếu không phải bình thường, hơn nữa còn gấp chăn rất ngăn ngắn, quả thật là cứu tinh của người bị bệnh rối loạn cưỡng chế.
Không biết có phải phòng này không còn ai ở nữa không mà chờ đến khi Khương Tuệ Ninh sắp xếp xong mọi thứ vẫn không thấy người thứ hai tới.
Quý Tử Thư cũng phải đi trải giường chiếu nên họ không rề rà nữa, làm xong cho Khương Tuệ Ninh bên này thì lại đi qua chỗ của Quý Tử Thư.
Ký túc xá thời này vẫn chưa có quản lý nên có thể tùy tiện vào phòng, ngoài chuyện thống nhất giờ tắt đèn thì gần như không còn ai quản.
Lúc đi xuống thì chủ nhiệm Trương đã chờ sẵn bên dưới, bên cạnh còn có mấy người đi theo.
Khương Tuệ Ninh đoán có lễ là người có chức vị cao, dù sao chủ nhiệm Trương vẫn luôn ở cạnh gật đầu nói chuyện.
Thấy bọn họ vừa xuống thì mấy người bước lên tiếp đón, bắt tay thân thiết như được gặp ân nhân vậy.