Chuong 392: Cung Truong
Chuong 392: Cung TruongChuong 392: Cung Truong
Chỉ là có le tình yêu là như thế, khiến người ta lo được lo mất, sẽ sự hoài nghi.
"Ngài Quý à, đừng sợ, tương lai có em bên cạnh anh rồi, già đi thì sao đâu? Dù sao em cũng sẽ theo anh đến khi tóc bạc, già đi cùng anh."
Bất cứ lúc nào thì lời tỏ tình dịu dàng cũng có tác dụng, ngày thường Khương Tuệ Ninh không quá nghiêm túc, nên vào bày tỏ vào lúc này giống như ánh sáng hi vọng dãy lên trên chiến trường.
Cảm giác bất đắc dĩ và chua xót ban đầu dâng lên trong lòng anh đã bị từng tầng dịu dàng của cô chữa lành.
Đây là bạn nhỏ luôn có cách để khiến anh vui của anh.
Hơn nữa hình như cô nói cũng đúng, bọn họ sẽ già đi cùng nhau, mặc dù chênh lệch một khoảng thời gian, nhưng anh nghĩ anh vẫn có thể bên cô như cũ...
Kỳ thi đại học lần này có kết quả vào cuối tháng mười hai, chỉ là sẽ không được công bố điểm hoặc biết mình trúng tuyển vào trường học nào.
Trên bảng chỉ viết danh sách những người thi đậu, tất cả kết quả vẫn phải chờ trường học gửi thư thông báo trúng tuyển tới.
Nhưng cũng không phải chờ bao lâu. Hai ngày sau khi niêm yết danh sách thì Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đã nhận được thư thông báo trúng tuyển.
Cùng một trường học, nhưng không cùng chuyên ngành.
Cuối tháng hai sang năm sẽ nhập học, mùa đông còn chưa qua, trời thủ đô vẫn lạnh như cũ.
Cây cối ven đường còn chưa bắt đầu nhú mầm non mới, cành cây vẫn trụi lủi.
Hôm nay là ngày báo danh, gần như là cả nhà đều đi.
Quý Thần Nham tự mình lái xe, anh cố ý mang hai bé con theo cùng.
Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh cảm thấy thời tiết quá lạnh, không muốn mang bé cưng theo.
Nhưng Quý Thần Nham lại nói đây là ngày rất quan trọng với mẹ chúng, bé cưng cần phải tham dự.
Thế nên cố ý chọn thời gian báo danh vào buổi trưa.
Nhưng dù thế thì gió lạnh vẫn thổi vù vù.
Sau khi xuống xe, Quý Thần Nham và Quý Tử Thư mỗi người bế một đứa, ở cửa có nhân viên công tác mặc quần áo màu xanh đen đeo thêm Hồng Tụ Chương dẫn bọn họ đi tới văn phòng báo danh.
Năm nay Đại học Bắc Kinh tuyển chọn hơn một ngàn người, rất nhiều người đến từ khắp nơi trên cả nước, thậm chí còn có rất nhiều người vẫn đang làm việc dưới nông thôn.
Dù cách xa ngàn dặm vẫn không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của họ.
Bắt đầu từ khi vào cổng đã nhìn thấy rất nhiều bạn học đang vác hành lý.
Bởi vì đã mười năm không thi đại học nên độ tuổi của các bạn học cũng chênh lệch rất lớn, nhỏ thì mười bảy mười tám tuổi, lớn thì ba mươi tuổi.
Cũng vì đầm mưa dãi nắng quanh năm nên không nhận ra được đó là sinh viên hay phụ huynh.
Thế nên khi Quý Thần Nham và Quý Tử Thư bọn họ bế em bé vào xếp hàng báo danh cũng không tạo ra phản ứng đặc biệt gì.
Chỉ có mấy người nên xếp hàng không tới mười phút, đột nhiên trong đám người truyền tới tiếng ồn ào cãi cọ nhau.
Chỉ một lát, trước mắt họ đã có vài người xuất hiện.
Cầm đầu là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên đầu đội mũ nhung, bước về phía trước khom người nói một câu với Quý Thần Nham, sau đó lập tức nhỏ giọng ra lệnh cho người bên cạnh.
Quý Thần Nham thì lại gật đầu, sau đó mới nói với Khương Tuệ Ninh: "Chúng ta khoan hãy xếp hàng." Nói xong một tay anh ôm con, một tay nắm tay Khương Tuệ Ninh, theo sau là Quý Tử Thư, họ tới văn phòng bên kia theo sự dẫn dắt của người đàn ông.
Chờ sau khi vào văn phòng, người nọ lại dặn dò người rót nước rồi ân cần: "Thủ trưởng Quý, sao ngài đưa con tới báo danh mà không nhắc một tiếng trước chứ? Sao có thể để ngài đứng xếp hàng ngoài đó được."
Quý Thần Nham nói: "Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi nên muốn đi theo cảm nhận một chút bầu không khí trong trường học thôi, cũng xấp xỉ mười năm không náo nhiệt như thế rồi, tiện thể nhìn xem."
Anh nói rất tùy ý, người đàn ông nghe xong cũng không dám thả lỏng, mặc dù tổng bộ mặc kệ giáo dục, nhưng có ai không biết tất cả tin tức vẫn sẽ truyền đến chỗ bên kia chứ.