Chương 398: Lãng Mạn
Chương 398: Lãng MạnChương 398: Lãng Mạn
Tóm lại là có anh thì sẽ yên lòng.
Vốn dĩ Quý Thần Nham là dịu dàng trấn an, nào biết cuối cùng Khương Tuệ Ninh lại bắt đầu đảo khách thành chủ.
Cô trực tiếp đẩy người nằm lên trên giường, còn cô kéo dài qua ngồi trên eo anh.
Cô ở trên cao nhìn xuống người đàn ông.
Đôi môi được hôn biến thành mềm mại ướt át, anh cố ý thu lại, khí thế đã yếu hơn rất nhiều.
Đôi tay của Quý Thần Nham đỡ eo cô, đôi mắt sáng ngời mỉm cười nhìn cô.
"Vừa lòng không?" Anh hỏi cô.
Mặc kệ là nam hay nữ, hình như ai cũng có ý nghĩ muốn chinh phục rất mãnh liệt, đương nhiên từ trước đến nay Khương Tuệ Ninh luôn là thủ hạ bại tướng, lúc chơi đùa Quý Thần Nham sẽ nhường cô, đặc biệt là những lúc giống như hôm nay, tất cả đều lấy niềm vui của cô làm chủ, làm cô có cảm giác thành tựu khi thuần phục anh, như vậy tâm tình cũng tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên cô đã vui vẻ hơn rất nhiều: "Vừa lòng." Lúc Khương Tuệ Ninh nói chuyện, đầu lưỡi hơi run một chút, môi cũng có chút tê.
Giọng điệu nói chuyện cũng mềm mại hơi hai phần, trên thực tế cô cũng vẫn không chiếm được thế thượng phong, nhưng Quý Thần Nham thuận theo làm cô vui vẻ muốn chết.
"Anh có thể làm em càng vừa lòng hơn." Anh nói rồi giơ tay lên, trực tiếp mở dây lụa đỏ cột tóc của cô.
Lụa đỏ không quá dài, nhưng cũng không ngắn, đài khoảng chừng ba thước, ngày thường được cô dùng làm dây cột tóc cột thành nơ con bướm ở trên mái tóc.
Lúc gỡ xuống sẽ thành một dải lụa riêng biệt màu đỏ.
Ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, lụa đỏ tung bay ở trên đầu ngón tay của anh.
Ánh mắt của Quý Thần Nham vẫn luôn nhìn lên người Khương Tuệ Ninh, động tác trên tay không dừng lại, tơ lụa đỏ quấn hai vòng trên cổ tay của anh, lúc này anh mới đưa cổ tay đến trước mặt cô: "Em biết trói không?"
Khương Tuệ Ninh bị chiêu trò hoang dã này của Quý Thần Nham dọa sợ, cô trừng mắt không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, tiếp tục nhỏ giọng dụ dỗ: "Không thích sao?"
Lúc anh vào nhà đã lập tức cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo đã bị anh cởi hai cúc áo, lộ ra hầu kết khẽ chuyển động và làn da màu mật ong. Mà Khương Tuệ Ninh thì đang ngồi trên người anh, anh vừa cử động là cô sẽ nhìn thấy tất cả.
Bởi vì đang nằm nên anh cũng không làm được quá nhiều động tác, chỉ là hơi ngẩng đầu lên, nhướng mi liếc nhìn cô, biểu cảm giống như mang theo chút... quyến rũ, Khương Tuệ Ninh không chắc lắm.
Nói thật, cô thật sự không biết Quý Thần Nham có thể làm ra chuyện như vậy, cho dù làm chuyện đó thì tính bá đạo của anh vẫn chiếm đa số.
Nói như thế nào thì anh cũng làm quan lớn, không hề có chút nào liên quan đến tính cách xấu xa cả.
Cố tình một người có khí chất công chính lại làm ra việc vượt ra ngoài tất cả ấn tượng tốt vốn có của anh, thật sự là đánh sâu vào thị giác và cảm quan của người ta.
Không thích sao? Hình như là rất thích.
Anh không tiếp tục nói chuyện, chỉ là đưa tay đến trước mặt cô.
Trong lòng Khương Tuệ Ninh là vừa vui mừng vừa hoảng sợ, bàn tay run run thắt nơ con bướm ở cổ tay của anh.
Bàn tay quen cầm súng được thay thế bằng một sợi dây lụa màu đỏ, nhìn nơ con bướm tung bay ở cổ tay của anh, cô không khỏi liên tưởng đến một đóa hoa xinh đẹp mỏng manh giắt trên đầu ngọn súng đang tỏa khói. Giữa sự tàn bạo, thô bạo và rất nhiều sự lãng mạn.
Khương Tuệ Ninh bỗng nhiên nhận ra cô không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng ánh mắt nóng rực của người đàn ông vẫn còn, cô cũng không thể nhận thua có đúng không.