[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 401: Không Ai Có Thể Vượt Qua Anh

Chương 401: Không Ai Có Thể Vượt Qua Anh Chương 401: Không Ai Có Thể Vượt Qua AnhChương 401: Không Ai Có Thể Vượt Qua Anh

Mồ hôi tùy ý chảy xuống dọc theo gương mặt anh tuấn kiên nghị của anh, hơi nóng khiến không khí cũng dần dần nóng lên.

Nương theo ánh trăng dịu nhẹ, anh không cho phép ánh mắt cô rời khỏi, phải một mực nhìn theo anh, nhìn anh mạnh mẽ cướp bóc.

Khương Tuệ Ninh không nhìn, nước mắt từ từ thấm qua khóe mắt, cô thút thít không ngừng nhưng vẫn không khiến anh dừng lại mà ngược lại không khí càng trở nên cháy bỏng.

Tật xấu phá hoại bên trong con người anh bình thường vẫn có thể đè nén, nhưng ngay lúc này anh căn bản giống như một dã thú đã được giải thoát.

Tất cả những gì phải kìm nén vào ngày thường đều bộc phát và bắt nạt cô không hề nương tay vào giờ phút này. ...

Sang ngày hôm sau, Quý Tử Thư đến trước cửa phòng gọi Khương Tuệ Ninh, tuy vẫn chưa chính thức khai giảng nhưng phải đi đến trường học để làm quen trường và bắt đầu khóa lao động.

Tối hôm qua, tuy Quý Thần Nham hung hãn nhưng anh không giày vò cô, thế nhưng cô vẫn mệt mỏi như thế.

Mệt đến mức sáng hôm nay Khương Tuệ Ninh còn không muốn thức dậy. Cô vốn là cá ướp muối quá lâu rồi, đột nhiên lại quay trở về cuộc sống có quy định về thời gian như trước kia nên người rất dễ lười biếng.

Dì Lưu nghe nói có khóa lao động thì bà đã cố ý làm bánh bao nhân thịt, nói rằng món này chắc chắn có thể chống đói.

Khương Tuệ Ninh vẫn nằm ì, ôm chăn mền hr hừ vài tiếng mà không muốn thức dậy. Trước kia khi còn đi làm, mỗi khi cô nói không muốn đi làm nữa thì Quý Thần Nham thường sẽ dung túng bảo cô không muốn đi thì cứ xin phép nghỉ.

Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, dù anh có dung túng cô hơn đi chăng nữa anh cũng sẽ không ngang nhiên bảo cô xin phép nghỉ.

"Ngoan, tôi ôm em." Quý Thân Nham nhìn thoáng qua thời gian, anh đưa tay bế người đang ôm chăn mần lên.

"Anh Quý, em không muốn động đậy." Khương Tuệ Ninh rũ đầu xuống: "Anh ôm em một lúc đi!"

Bông hoa được tưới nước xinh đẹp rực rỡ khiến trong lòng Quý Thần Nham giống như cũng nở hoa theo. Người bạn nhỏ của anh quá ngoan ngoãn, anh đưa tay cô đã ôm lấy anh.

Trong lúc cô chôn đầu vào lồng ngực anh thì tỉnh thần cũng dần dần tỉnh lại, anh bắt đầu giúp cô chải tóc.

"Anh Quý, có anh thật tốt."

Quý Thần Nham khẽ cười: "Ừm. Tôi tốt như vậy sao? Vậy em ở trường học phải ngoan ngoãn."

Khương Tuệ Ninh ngửa đầu nhìn anh, cô tự tin nói: "Anh yên tâm! Em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, em cam đoan giáo viên sẽ chỉ khen ngợi em mà thôi."

Quý Thần Nham nâng khuôn mặt cô trong bàn tay mình, lắc đầu nói: "Tôi không để ý việc giáo viên khen hay không khen em, tôi bảo em ngoan ngoãn chính là muốn em hạn chế nói chuyện với các bạn học nam. Mà tốt nhất là không nói chuyện với họ, cũng không cần tham gia vũ hội của trường học, nếu thật sự phải tham gia cũng không cần bạn nhảy là bạn học nam..." Anh cảm thấy mình thật sự có thể tìm việc cho mình.

Đại học là môi trường rất náo nhiệt, có mộng tưởng sôi sục, thậm chí còn có một số bạn học đồng trang lứa.

Người bạn nhỏ của anh đáng yêu như thế nên anh bắt đầu không yên tâm, anh luôn cảm giác có người ngấp nghé bảo bối của mình.

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến Quý Thần Nham lại có loại lo lắng như vậy, thậm chí anh không hề che giấu nên khiến cô cảm thấy kỳ lạ mà cười lên. Cô còn cố ý giở trò xấu: "Vậy em càng muốn thì sao?"

Quý Thần Nham bất đắc dĩ: "Vậy tôi sẽ xử lý em bằng biện pháp mạnh hơn."

"Em không sợ anh." Khương Tuệ Ninh khiêu khích nói.

"Tôi hôm qua là ai đã khóc lóc cầu xin tôi?"

Đây chính là đòn sát thủ của Quý Thần Nham. Quả nhiên sau khi Khương Tuệ Ninh nghe xong thì mặt thẹn đến mức chịu không được. Cô đưa tay nên cho anh một cái, sau đó mới ôm anh, nói: "Lừa gạt anh thôi, anh đẹp trai như vậy, lại tốt như vậy, không có ai có thể vượt qua anh."

"Cho nên đến tận bây giờ em vẫn chỉ xem trọng gương mặt này?" Trong nháy mắt Quý Thần Nham cảm thấy rất phiền muộn.
Bình Luận (0)
Comment