[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406: Mẹ Chồng Tương Lai

Chương 406: Mẹ Chồng Tương Lai Chương 406: Mẹ Chồng Tương LaiChương 406: Mẹ Chồng Tương Lai

Sau đó cô ấy kéo người phụ nữ này thoát khỏi tay của Khương Tuệ Ninh, xô bà ta đến cửa: "Bà ở đâu chạy đến đây ăn trộm, dám chạy đến phòng ký túc xá trộm đồ. Mọi người mau đến bắt trộm đi!"

Giọng nói của cô ấy đã kéo người của những phòng ngủ xung quanh chạy đến. Thời buổi này vừa nghe nói đến trộm cắp là không ai chịu để yên. Mọi người lập tức kéo đến như ong vỡ tổ, người tràn vào đều kêu gào muốn kéo người đến cục công an.

Người phụ nữ chưa từng nhìn thấy chiến trường thế này, bà ta đã bị đánh cho hồ đồ, quả thực khó mà giải thích.

Chẳng qua chưa đầy một lúc sau, từ trong đám đông đã có một giọng nói rất nhỏ nói rằng đây là mợ của cô ta, bà ta đưa cô ta đến đây báo danh, nói rằng mọi người đã hiểu lầm rồi.

Phan Phỉ Phỉ phải uy hiếp thêm hai câu, lúc này mới chịu thả người đi.

Người phụ nữ này xem ra cũng chỉ là kẻ hiếp yếu sợ mạnh, thậm chí bà ta cũng không dám cãi thêm lời nào mà lập tức cụp đuôi bỏ chạy.

Ba người trong phòng nhìn về phía Phan Phỉ Phỉ giống như nhìn thần thánh. Đặc biệt là Khương Tuệ Ninh, ngay từ đầu cô còn tưởng rằng Phan Phỉ Phỉ rất kiêu ngạo, sẽ không để ý đến mọi người, nhưng không ngờ cô ay cũng là một người rất nhiệt tình.

"Nhìn cái gì? Bị bắt nạt thì phải đánh lại. Phòng ngủ của chúng ta có thể để người ngoài vào bắt nạt sao?”

Nói xong cô ấy lại quay về giường của mình, ngồi xuống.

Đường Xuân Kiều nói cảm ơn với mọi người, sau đó mới nói: "Người kia là người ở thôn mà tôi đã từng bị đưa xuống đó."

"Chỉ là một người xa lạ, bà ta dựa vào cái gì đám mắng chửi cậu?" Ôn Lê căm phẫn hỏi.

Khương Tuệ Ninh và Phan Phi Phi cũng tò mò. Chuyện quái gì thế này?

Đường Xuân Kiều mới kể lại chuyện cô ấy gặp phải khi xuống nông thôn. Thì ra trong thời gian cô ấy bị đưa xuống nông thôn, cô ấy đã quen biết với một người đàn ông, người đàn ông kia đối xử với cô ấy rất tốt và vẫn theo đuổi cô ấy, mà anh ta là con trai của bí thư chi bộ, người có văn hóa, còn xuất thân từ quân nhân.

Lúc đó có một chị gái là thanh niên trí thức khác đã xuống nông thôn được hai năm và gả cho anh cả của anh ta.

Khi đó Đường Xuân Kiều và người chị kia có mối quan hệ rất tốt, ban đầu cô ấy và người đàn ông kia đã hẹn đến đầu năm ngoái sẽ kết hôn.

Nhưng bởi vì công việc nên anh ta đã đổi xuống cuối năm, mà trong thời gian chị gái kia gả cho anh trai của anh ta cũng sắp sinh con.

Mấy ngày sắp sinh, mẹ chồng nhìn bụng của con dâu nói thai này là con gái nên không cho phép chị ấy đi bệnh viện để sinh, sinh con gái còn đi bệnh viện rất phí tiên.

Về sau mấy thanh niên trí thức biết được nên mới cùng nhau đến cửa, mẹ chồng kia thấy nhiều người, lo sợ làm lớn chuyện mới chịu thả người. Nhưng còn chưa kịp đưa đến bệnh viện thì chị ấy đã không chịu được, cả chị ấy và đứa con trong bụng đều không qua được.

"Chồng chị ấy đâu? Người chồng bỏ mặc vợ mình sao?”

"Tên đàn ông bỏ đi kia đều nghe theo lời mẹ mình..."

Đường Xuân Kiều nhớ đến chị Châu Lâm ngày đó máu me khắp người, trước khi chết còn nói với cô ấy rằng, đời này tuyệt đối đừng ngớ ngẩn như chị ấy, không được dựa dẫm, đặt hết hy vọng vào một người đàn ông.

Sau này chị Châu Lâm không cứu được và Đường Xuân Kiều quyết định viết thư chia tay với người đàn ông kia. Tuy cô không thể giận lây sang anh ta, nhưng mẹ của anh ta lại chính là mẹ chồng của chị Châu Lâm và sẽ có thể trở thành mẹ chồng tương lai của mình.

Anh ta đối xử với cô rất tốt, nhưng khi cô hỏi anh ta nếu kết hôn rồi anh ta có thể đưa mình đi theo hay không. Khi đó anh ta đã nói rằng, kết hôn rồi anh ta cũng sẽ không đưa cô đi theo vào thành phố được, sẽ để cô ấy ở lại quê nhà chăm sóc cho cha mẹ mình, anh ta nói anh ta có thể nuôi cô, chỉ cần cô chăm lo trong nhà cho tốt là được.
Bình Luận (0)
Comment