Chương 405: Do Ban Không Chịu Được
Chương 405: Do Ban Không Chịu ĐượcChương 405: Do Ban Không Chịu Được
Vẫn là Khương Tuệ Ninh tốt hơn, quả người người có dáng vẻ xinh đẹp nên càng ôn hòa hơn.
"Đúng rồi, bạn học Khương, cậu sinh năm bao nhiêu."
Khương Tuệ Ninh nói năm sinh của mình.
Ôn Lê nhịn không được mà cười lên: "Cậu còn nhỏ hơn tôi hai tháng, vậy sau này tôi gọi cậu là Ninh Ninh, còn cậu gọi tôi là chị Ôn nhé!"
Khương Tuệ Ninh: .. Khá lắm, hình như Khương Tuệ Ninh đã gặp được một người có tính tình không khác cô lắm.
"Được rồi, vậy sau này tôi gọi cậu là Tiểu Lê, còn cậu gọi tôi là Ninh Ninh."
"Được, tốt thôi!"
Chưa được bao lâu thì Đường Xuân Kiều và Phan Phỉ Phỉ đã trở lại đây, trong ấm nước của Ôn Lê vẫn còn nước nên cô ấy đã rót cho Khương Tuệ Ninh một ly nước.
"Ninh Ninh, thật ra cậu không cần chuẩn bị ấm nước nóng cũng được, dù sao buổi tối cậu cũng không ở lại đây, bình thường muốn uống nước thì có thể mượn của tôi." Ôn Lê là đứa bé được yêu thương mà lớn lên nhưng cô ấy có tính tình rất tốt, cũng không so đo nhiều. Khương Tuệ Ninh biết thời buổi này muốn có nước sôi còn phải có phiếu, uống một hai lần thì có thể, nhưng lâu dài thì không thể: "Không có việc gì đâu, người nhà cũng đã mua cho tôi rồi, lấy đến đây cũng tiện dùng hơn."
Sau đó Đường Xuân Kiều cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện với họ.
Những con người từ trời nam đất bắc nên có nhiều chuyện rất thú vị. Đường Xuân Kiều từng gặp rất nhiều chuyện khi phải xuống nông thôn, những chuyện này Ôn Lê và Khương Tuệ Ninh chưa từng trải qua nên họ say sưa lắng nghe.
Chẳng qua chuyện thú vị thì ít mà chuyện khổ thì nhiều.
"Các người đều may mắn, còn chưa từng xuống nông thôn, phải xuống nông thôn mới biết được thời gian đó thật sự không dễ chịu." Đường Xuân Kiều được mười sáu tuổi phải xuống nông thôn, ở lại đó ngây người hết năm sáu năm, đã trãi qua biết bao nhiêu thăng trâm.
Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê đều gật đầu đồng ý, đúng là họ rất may mắn.
Đúng lúc này ngoài cửa phòng có một người đi ngang qua, đột nhiên lùi lại hai bước , vừa nhìn thấy Đường Xuân Kiều thì ngạc nhiên thốt lên: "Đường Xuân Kiều, thật sự là cô?"
Đường Xuân Kiều nghe thấy giọng nói này thì giương mắt nhìn người đang đi đến, sắc mặt cô ấy đột nhiên tái đi, rõ ràng biểu cảm trên mặt là sợ hãi và phẫn nộ.
"Đúng là cô! Con hồ ly tinh lẳng lơ như cô còn có thể thi lên đại học? Chẳng lẽ lại ngủ với người nào đó nên mới được trà trộn vào đây thế này?"
Người bước vào mà một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất quê mùa, lúc nói chuyện con mắt liên tục nhìn đông ngó tây, nhìn thấy người nào cũng không hề có ý tốt.
Lời nói ra miệng cũng dơ bẩn không chịu nổi.
"Bà cút ra khỏi đây!" Đường Xuân Kiều bị cô ta nói thì sắc mặt rất khó coi, mặt mày đều tái xanh, đẩy cô ta ra.
Kết quả vừa đưa tay ra đã bị người phụ nữ này bắt lấy, mặt mày cô ta vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm vào Đường Xuân Kiều, phi một tiếng nói: "Đồ đê tiện!" Nói xong đã muốn giơ tay đánh người.
Khương Tuệ Ninh nắm một tay người phụ nữ kia ngăn bà ta. Quý Thần Nham đã từng dạy cô phải làm sao để khống chế được tay của đối phương và không để đối phương được động đậy.
"Im miệng! Cút ra khỏi phòng của chúng tôi."
Cô chưa biết rõ tình hình, nhưng cô vô cùng chán ghét kiểu nói chuyện trái một câu hồ ly tinh, phải một câu đê tiện của người này.
Nhưng phụ nữ bị bóp chặt cổ tay nên không thể động đậy: "Ôi, ôi!" Bà ta đang muốn mắng Khương Tuệ Ninh thì đột nhiên trước mắt đã xuất hiện một cái bóng.
Chỉ nghe thấy "ba" một tiếng, người phụ nữ bị đánh cho lệch đầu.
Hóa ra là Phan Phỉ Phỉ, không biết cô ấy đã lao đến từ lúc nào.
Bàn tay của cô ấy có sức lớn, không đợi người phụ nữ kia kịp phản ứng lại thì đã bị tát thêm một cái, hai bên má của bà ta đã in đầy dấu tay.