Chương 404: Ăn Thịt Vịt Nướng
Chương 404: Ăn Thịt Vịt NướngChương 404: Ăn Thịt Vịt Nướng
Cô ấy không khỏi nghĩ đến cuộc tình ngắn ngủi của chính mình, chỉ là cô ấy không được may mắn, người kia không phải một người đáng để nương tựa vào.
"ỒI Bạn học Khương, cậu thật sự rất hạnh phúc." Ôn Lê nhìn sang Khương Tuệ Ninh. Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cho đến bây giờ Khương Tuệ Ninh chưa bao giờ nói mình hạnh phúc, thế nhưng cô ấy có thể cảm nhận được Khương Tuệ Ninh rất hạnh phúc thông qua hai đầu lông mày của cô.
Điều kiện gia đình Ôn Lê có thể xem là rất tốt, hai người anh trai đều ở trong bộ đội, chức vị còn không thấp, cha là chủ nhiệm của một công xưởng, mẹ thì làm việc ở cung tiêu xã.
Chính vì gia đình tốt như vậy nên cô ấy mới không bị đưa về nông thôn. Cô ấy lại là cô con gái được mọi người trong nhà yêu thương nên trên căn bản đều không cần làm việc, da thịt được nuôi tốt đến tinh tế, nhưng dường như Khương Tuệ Ninh còn được sống tốt hơn cả cô ấy.
Mà cách ăn mặc của Khương Tuệ Ninh cũng không tầm thường, có thể nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của cô bằng mấy tháng tiền lương của nhà khác, chăn trải trên giường cô ấy cũng là loại rất tốt mua ở khu thương mại hoa kiều. Người nhà của cô chắc chắn đối xử với cô rất tốt vì theo Ôn Lê thấy Khương Tuệ Ninh không he có tính công kích.
Mẹ của cô ấy từng nói một người phụ nữ phải có cuộc sống cực kỳ hạnh phúc mới có thể khiến mọi người xung quanh có cảm giác hòa bình.
Khương Tuệ Ninh không thể nói tiếp cho câu nói của Ôn Lê, cô chỉ có thể cười một tiếng cho qua.
Lúc này Phan Phi Phi mới buông sách xuống, cô ấy qua ban công bên kia lấy ấm nước, lúc đi ngang qua còn nhìn Khương Tuệ Ninh, sau đó mới nói với Đường Xuân Kiều: "Không phải cậu muốn đi lấy nước sao? Bây giờ đi đi!"
"Đường Xuân Kiều vốn dĩ muốn tâm sự thêm với mọi người, kết quả lại bị Phan Phi Phi gọi một tiếng, lại nhớ đến người sáng nay mình vừa gặp nên đứng dậy đi lấy nước.
"Các cậu không đi lấy nước sao? Thừa dịp lúc này còn sớm, đợi một lúc nữa lại phải xếp hàng ở phòng tắm."
Đường Xuân Kiều cầm ấm nước đứng trước mặt hai người hỏi.
"Tôi tạm thời chưa đi, tối qua tớ lấy nước vẫn còn chưa dùng hết." Ôn Lê cười nói.
Khương Tuệ Ninh lắc đầu: "Tôi không mang theo ấm nước nên không đi đâu." Hôm qua cô không mang theo ấm nước đến đây, hôm nay Quý Tử Thư sẽ đi mua và mang đến chỗ cô, tạm thời cô không cần đi lấy nước.
Đường Xuân Kiều nghe nói xong thì gật đầu: "Vậy tôi đi trước đây."
Chờ sau khi hai người kia đã rời đi, Ôn Lê và Khương Tuệ Ninh: "Bạn học Khương đã đến Bắc Kinh bao lâu rồi?"
"Có lẽ hai năm rồi."
"Vậy cậu đã đi dạo hết Bắc Kinh rồi?"
Khương Tuệ Ninh gật đầu, đúng là cô gần như đã đi dạo hết. Hiện tại Quý Thần Nham đã có thời gian hơn trước đây nên khi anh được nghỉ sẽ đưa cô ra ngoài chơi, thời tiết tốt còn đưa cả hai đứa bé ra ngoài đi dạo.
"Tôi còn chưa được đi dạo, hay là ngày mai chúng ta dạo chơi một vòng đi! Tôi muốn leo lên Vạn Lý Trường Thành, còn muốn đi ăn thịt vịt nướng."
"Vậy ngày mai không lên lớp thì đi đi!"
Ôn Lê khoác tay nói: "Ngày mai không lên lớp, tuy không cần làm gi nhưng vẫn phải trồng rau.
"Chúng ta có một tiết lao động cho một tuần. Tôi nghe Đường Xuân Kiều nói bây giờ là thời gian cần xới đất, họ sẽ cần chúng ta đến tưới nước, bón phân." Ôn Lê sợ nhất là làm việc này, bây giờ mới tưởng tượng đến mùi vị lúc đó là đã muốn nôn suốt ngày rồi.
Nói thật khi nghe Ôn Lê nói vậy, Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy mình không biết làm, từ nhỏ cô cũng chưa từng làm công việc gì. Nhưng cô vẫn an ủi cô ấy: "Không có việc gì đâu, nhiều người như vậy mà, nói không chừng sẽ phân cho chúng ta gieo hạt."
"Đúng. Cậu nói đúng." Ôn Lê không có suy nghĩ øì, nghe Khương Tuệ Ninh nói như vậy cô ấy lập tức tin tưởng, còn khen ngợi Khương Tuệ Ninh: "Bạn học Khương không chỉ xinh đẹp mà con người cũng rất ôn hòa." Tối hôm qua, tôi vừa nghe Đường Xuân Kiều nói một tuần sẽ có một buổi lao động thì nhịn không được phải than một câu, Đường Xuân Kiều bảo tôi yếu ớt, Phan Phỉ Phỉ cũng nói vậy.