Chương 403: Miếng Bánh Ngon
Chương 403: Miếng Bánh NgonChương 403: Miếng Bánh Ngon
Nói thật thì kiểu cưng chiều như thế này giống như hơi quá, rất khó có người làm được như vậy. Trước kia cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy cha mình làm những việc thế này, nhưng bây giờ xem ra vì người mình yêu mà đã thay đổi.
Hôm nay đến trường học cũng không có lớp, đại hội cho sinh viên mới diễn ra vào buổi chiều, nếu cố gắng chạy đến tham gia vào phần cuối của đại hội cũng không sao cả, sau đó vào buổi trưa cũng có thể dạo một vòng trường học.
Quý Tử Thư hỏi: "Dì có muốn đi dạo không?"
"Tôi cũng không muốn đi lắm, tương lai chúng ta sẽ phải học tập ở đây mấy năm nên sẽ quen thuộc thôi."
"Cũng đúng. Vậy tôi đưa dì về phòng ký túc xá của mình, giữa trưa tôi lại quay lại đón dì đi ăn cơm, tôi đã đổi phiếu cơm ở căn tin xong rồi."
Cha của cậu đã thông báo với Nam Thành bên kia về chuyện của Doãn Đào, trường hợp nhà họ đặc biệt nên phải dùng cách đặc biệt, mau chóng khôi phục lại danh dự cho cha mẹ cậu ta, nếu không đến tư cách lập mộ cũng không có nên cậu định sẽ nói trước một tiếng với Doãn Đào.
"Không cần cậu đưa tôi đi, tự tôi đi, cũng không có mấy bước." Khương Tuệ Ninh khoát tay.
Quý Thần Nham gật đầu, cậu đi thẳng đến dưới ký túc xá, Quý Tử Thư thấy cô đã vào ký túc xá rồi mới đi về phía ký túc xá của nam sinh viên.
"Chào mọi người!" Khương Tuệ Ninh mỉm cười, chào hỏi.
"Chào đồng chí, cậu thuộc hệ Trung văn?" Một người mặc áo xanh trong số đó, tóc ngắn ngang vai đã mở miệng trước.
"Đúng vậy. Hôm qua tôi mới đến trải giường." Khương Tuệ Ninh chỉ về phía giường của mình.
"Đây là giường của cậu? Đồng chí, cậu là quân nhân sao?"
"Tôi không phải."
"Vậy sao chăn mền của cậu lại được xếp đẹp như vậy?" Cô gái tóc ngắn cười nói.
"Là chồng tôi đã giúp tôi xếp." Khương Tuệ Ninh cũng không giấu diếm chuyện mình đã kết hôn, sinh viên khoa này cũng có rất nhiều người đã kết hôn và có con cái.
"Cậu đã kết hôn?" Lúc này, một cô gái ngồi ở giường đối diện với Khương Tuệ Ninh đã đứng lên, cô ấy hơi khó tin nhìn Khương Tuệ Ninh, cô ấy làm cho mình hai bím tóc ở bai bên, nhìn có vẻ tương đương với tuổi của Khương Tuệ Ninh.
"Đúng vậy."
Cô gái có bím tóc nhìn Khương Tuệ Ninh, thân mật nói: "Cậu thật xinh đẹp."
"Cảm ơn." Với những lời khen ngợi từ người khác, Khương Tuệ Ninh đều gật đầu cười.
Sau khi Khương Tuệ Ninh đi vào, mọi người cũng bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
Cô gái tóc ngắn vừa rồi là Đường Xuân Kiều, năm nay hai mươi ba tuổi, cô ấy là thanh niên trí thức, cô gái có bím tóc dài là Ôn Lê, nhà cô ấy ở tỉnh lân cận.
Một người khác nữa vẫn một mực ngồi trên giường tên là Phan Phỉ Phỉ, là người Bắc Kinh.
Cô ấy là người nhỏ tuổi nhất, năm nay mới mười tám tuổi.
Chẳng qua tính tình cô ấy rất cao ngạo, không thích giao lưu với mọi người, vẫn chăm chú đọc sách.
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, sách vở của cô ấy đều bằng tiếng anh.
Khương Tuệ Ninh là người nói nhiều nên cô lập tức có thể thân thiết với Đường Xuân Kiều, làm quen với Ôn Lê. Chỉ có mỗi Phan Phỉ Phỉ là gần như không trả lời, cô nghĩ cô gái này có thể sẽ rất khó ở chung.
"Bạn học Khương, sao tối hôm qua cậu không trở về phòng ngủ?"
Ôn Lê rất thích nhìn những người có dáng vẻ xinh đẹp, khi thấy Khương Tuệ Ninh bước vào cô ấy đã muốn kết bạn với Khương Tuệ Ninh ngay lập tức, vì vậy lúc này mấy người họ rất nhiệt tình nói chuyện với nhau. "Tôi vê nhà mình ở, buổi tối tôi sẽ không thường trở về phòng ngủ bên này, chỉ nghỉ ngơi vào buổi trưa thôi."
Lúc cô nói xong lời này mọi người đều nhìn lấy cô. Một người bản địa như Phan Phỉ Phỉ còn không về nhà, vậy vì sao Khương Tuệ Ninh là một người Nam Thành còn không ở lại chỗ này.
"Nhà cậu không phải ở Nam Thành sao?" Ôn Lê hỏi.
"Nhà tôi ở Nam Thành, nhưng chồng tôi là người Bắc Kinh."
"Người Bắc Kinh? Còn là quân nhân?" Đường Xuân Kiều hỏi.
"Ừm." Khương Tuệ Ninh gật đầu.
Cô nói xong, ánh mắt Đường Xuân Kiều nhìn cô không giấu được sự hâm mộ. Thời buổi này quân nhân rất được xem trọng, mà lại có nhà ở Bắc Kinh làm thế nào cũng thấy đây là một chiếc bánh ngon.