Chuong 412: Mao Danh Thay The Người Khác
Chuong 412: Mao Danh Thay The Người KhácChuong 412: Mao Danh Thay The Người Khác
Ngày hôm sau người của hai cái phòng ngủ đều không tham gia tiết lao động, tất cả đều đến văn phòng ở trường học.
Đường Xuân Kiều rất băn khoăn, cảm thấy việc này là do mình.
Phan Phỉ Phỉ nói thẳng: "Đợi chút nữa tôi sẽ nói với giáo viên là tôi trói người lại, không liên quan đến mọi người, còn nữa Xuân Kiều, tôi muốn nói chuyện mợ của La Hoài Ngọc đến gây chuyện, nhưng tôi sẽ không nói chuyện của cô, cô có thể chấp nhận được không?"
"Không có việc gì, không có việc gì, tôi sẽ tự mình giải thích chuyện này với trường học, cùng lắm thì tôi nghỉ học thôi."
"Được rồi, mọi người không cần tranh nhau, việc này cũng không phải lỗi của chúng ta, nghỉ học cái gì chứ." Khương Tuệ Ninh ở bên cạnh an ủi mọi người.
"Đúng vậy, cũng không phải lỗi của chúng ta." Phan Phỉ Phỉ cũng nói.
Khương Tuệ Ninh cảm thấy La Hoài Ngọc này thật sự quá ngông cuồng, giống như là ai cũng phải nhường đường cho cô ta vậy, tạm thời không nói đến chuyện mợ của cô ta chạy tới phòng ngủ mắng chửi người, chỉ nói đến chuyện ngày hôm qua cũng là cô ta gây chuyện trước, sao lại dám to cáo người ta chứ.
Mặc dù ở thời buổi này chiêu trò tố cáo dùng rất tốt, nhưng trường học cũng không phải chỉ nghe lời nói của một phía.
Quý Thần Nham từng nghĩ đến cảnh tượng đi học phụ huynh cho vợ và con trai, nhưng anh thật ra không ngờ hai người sẽ bị mời phụ huynh nhanh như vậy.
Trong văn phòng, Quý Thần Nham ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên đều là giáo viên.
Vốn là đây là sân nhà của giáo viên, nhưng lại giống như trở thành sân nhà của Quý Thần Nham.
Tối hôm qua anh đã hiểu được đại khái tình huống, hôm nay lại đây cũng tạm thời không mở miệng nói chuyện trước.
Trường học cũng không biết anh sẽ chủ động đến đây, vốn dĩ việc này chỉ cần tùy ý trấn an một chút là được, giữa các bạn học xảy ra chút tranh chấp cũng không phải chuyện lớn gì.
Kết quả anh lại đây nên việc này trở thành việc lớn.
Trường học nhìn thấy Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh đến đây, vốn dĩ định sắp xếp cho hai người ngồi xuống, nhưng sợ làm quá rõ ràng, nên chỉ có thể làm tất cả mọi người cùng ngồi xuống, ngược lại La Hoài Ngọc đến sau lại không có chỗ ngồi. Hai bên cùng tường trình lại sự việc ngày hôm qua.
Nhưng mà La Hoài Ngọn hoàn toàn không thừa nhận, thậm chí còn càn quấy nói là Khương Tuệ Ninh cố ý hại cô ta.
Khương Tuệ Ninh cũng không biết vì sao cô ta lại có ác ý với mình lớn như vậy, hình như hai người bọn họ cũng không quen biết nhau đúng không, ngày xưa hai người không có oán, mất ngày gần đây mới có thù, có cần làm như mình giết cả nhà cô ta như vậy không?
Cô ta vừa nói dứt lời, sắt mặt của tất cả giáo viên đều rất không tốt, thậm chí giáo viên chủ nhiệm còn trực tiếp vỗ bàn nói: "Bạn học La Hoài Ngọc, tư tưởng giác ngộ của em thật sự có vấn đề lớn, em có tin nhà trường đưa em đi phòng tuyên truyền công khai phê bình em không."
La Hoài Ngọc lại không hề sợ hãi, khóc lóc nói: "Thầy phải giáo dục bọn họ mới đúng, rõ ràng là tiết lao động của mọi người, nhưng mấy cô ấy lại mời bạn nam đến giúp đỡ, là không coi trọng tiết lao động."
Tất cả giáo viên đều cạn lời, thật sự không biết vì sao lại có người cứng đầu như vậy.
"Mọi người đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau thì có cái gì vấn đề gì sao?"
"Vậy tại sao lại không giúp em?"
Giáo Viên:... Đời này chưa từng xử lý sự việc nào hết nói nổi như vậy.
Vì sao không giúp cô, không phải là nên hỏi bản thân cô hay sao? Mấy thứ như quan hệ nhân duyên này cần phải nói ra sao?
Đương nhiên giáo viên không hổ là giáo viên, dùng tình cảm động lòng người, dùng lý trí để người khác hiểu, hy vọng cô ta hiểu và đừng càn quấy nữa, còn phải nghiêm túc nói xin lỗi mọi người, nếu không chuyện này thật sự phải làm lớn hơn trong quá khứ.
Cố tình La Hoài Ngọc không chịu, phảng phất như hôm nay không đạt được kết quả mình muốn thì sẽ không bỏ qua.
Lúc này tâm trạng của mọi người là giống như xem một bệnh nhân tâm thần biểu diễn vậy, đặc biệt là lãnh đạo và các giáo viên của trường học, nét xấu hổ trên gương mặt bọn họ thể hiện ra rất rõ ràng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quý Thần Nham một cái, đặc biệt không muốn thừa nhận đây là học sinh của trường học bọn họ.
Mạnh Vận Kiệt đợi một lúc, nhìn thấy Quý Tử Thư gật đầu với mình thì đột nhiên nói: "Thưa các thầy cô, em có chuyện muốn tố cáo."
"Chuyện gì vậy?"
"Lúc bạn học La Hoài Ngọc đến báo danh, trên thư thông báo ghi tên là La Thu Mai, nhưng cô ta tên là La Hoài Ngọc, em nghi ngờ cô ta mạo danh thay thế người khác."