Chương 417: Tranh Cãi
Chương 417: Tranh CãiChương 417: Tranh Cãi
Quý Thần Nham cảm thấy bản thân đã tự vác đá nen chân mình, vì sao anh lại đề nghị chuyện này.
Nhưng mà vẫn cắn răng nói: "Được." Vốn dĩ thời gian một tháng của anh phải ngắn lại thành một ngày.
Khương Tuệ Ninh bắt đầu chơi xấu, bởi vì đặt chân lên người anh, bắt đầu dùng mũi chân cọ từng chút từng chút trên đùi anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, tóc dài xõa tung trên vai, làn da trắng nõn dưới ánh đèn tựa như ngọc, bởi vì dựa nửa người lên sô pha, bả vai hơi trầm xuống, áo ngủ rộng thùng thình hơi tuột xuống, dưới xương quai xanh bắt mắt là ngực trắng nõn.
Hai chân trần trùi triền qua triền lại trên người anh, kiểu ăn đậu hủ.
Hầu kết anh động đậy, bị cô trêu chọc đến mức thái dương căng đau, đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô, duỗi tay nhéo cẳng chân đang cọ trên đùi anh.
"Tiên sinh Quý, em còn chưa đồng ý, anh không được chạm vào em." Khi Khương Tuệ Ninh nói chuyện này giữa hai hàng lông mày còn để lộ sự vui sướng, giống như một chú hồ ly cho rằng đã thực hiện được mục đích của mình.
Quý Thần Nham nắm chặt lấy cổ chân của cô trực tiếp kéo người xuống dưới thân mình, cúi đầu cắn cô một ngụm cách lớp quần áo mỏng rồi mới nói: "Em động tay trước, anh nhận thì không tính là phạm quy."
Đột nhiên anh hành động làm cho Khương Tuệ Ninh sợ đến mức kêu lên một tiếng,"Anh chơi xấu, đã hứa sẽ yêu đương trước."
"Không đùa nữa, buổi tối làm chuyện vui sướng không đẩy lùi tiến độ yêu đương ban ngày đúng không?”
Khương Tuệ Ninh nghĩ nghĩ, hình như có đạo lý, cô thế mà lại không phản bác gì.
Kể từ khi kì thi đại được được khôi phục lại vào năm ngoái, các câu lạc bộ trong trường cũng bắt đầu từ từ được hoạt động trở lại sau khi bắt đầu khai giảng.
Khương Tuệ Ninh thì không có hứng thú, nhưng Đường Xuân Kiều thì xin vào câu lạc bộ văn học, Phan Phỉ Phỉ và Ôn Lê thì vào nghiên cứu kinh tế.
Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng chỉ có thể ngẫu nhiên chọn nghiên cứu kinh tế.
Sau khi báo danh xong thì Ôn Lê nói: "Ninh Ninh, tôi cảm thấy cậu có thể báo danh vào bên vũ đạo, cậu khiêu vũ nhất định sẽ rất đẹp, cơ thể cậu lại vô cùng mềm dẻo như vậy."
Phan Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Khương Tuệ Ninh một cái xong cũng đồng ý gật đầu, Khương Tuệ Ninh không tính là thấp, dáng người lại tỉnh tế, nhớ lại lúc nào các cô ấy biết cô đã có hai đứa nhỏ thì không nhịn được kinh ngạc một chút, lúc mới gặp còn cho răng cô vẫn là một cô gái nhỏ, ai ngờ đã là mẹ rồi.
Làm mẹ mà dáng người còn có thể tốt như vậy, không học khiêu vũ thật là đáng tiếc.
Khương Tuệ Ninh gượng cười ha ha hai tiếng "Không thích khiêu vũ." Cô không chỉ không thích khiêu vũ, mà bất cứ một loại vận động thể dục nào thì cô cũng không thích.
Cô cảm thấy rất là kỳ lạ, thân thể cô cũng tính là khá dẻo dai, nhưng tứ chi lại vô cùng không phối hợp, việc sử dụng tay chân trong huấn luyện quân sự thì thấy rất dễ dàng, nhưng khi còn nhỏ cô bị đưa đi học múa cổ điển, giáo viên ở đó đều không có cách nào dạy được cô, nên đành phải đưa cô đến ban mỹ thuật bên cạnh.
Từ đó về sau Khương Tuệ Ninh liền không dính líu đến mấy loại hình này.
Ba người đang đi thì đột nhiên phía trước truyền đến một loạt âm thanh tranh chấp, Ôn Lê "Hả" một tiếng vừa muốn nói thì đã bị Phan Phỉ Phỉ túm tay kéo đến phía bên kia của cây cột đá.
"Là Doãn Đào." Ôn Lê nhỏ giọng nói.
Khương Tuệ Ninh đương nhiên cũng biết là Doãn đào, chỉ là không quen biết cô gái đang đứng đối diện cậu ta kia.
"Hai người bọn họ có phải là đang yêu nhau không?" Ôn Lê nhiều chuyện tò mò, đối với chuyện này lòng hiếu kỳ của cô ấy cũng không hề kém Khương Tuệ Ninh.
Phan Phỉ Phỉ lại nói: "Không thể nào, cô gái kia đã kết hôn rồi."
"Sao cậu lại biết? Cậu quen cô gái kia à, là bạn học cùng trường chúng ta sao?" Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê cùng nhìn về phía Phan Phi Phi.