Chương 419: Không Phải Tôi
Chương 419: Không Phải TôiChương 419: Không Phải Tôi
Ôn Lê luôn nhìn chằm chằm nhưng không phát hiện ra có gì bất thường, nhưng thật ra Khương Tuệ Ninh lại phát hiện ra hình như hai người đó có chút khác với thường ngày.
"Ban học Doãn." Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê cười nhẹ đáp lại.
"Mọi người là đang muốn đi đến nhà ăn ăn cơm à?”
"Đúng vậy, đang định đi qua." Ôn lê nhìn thoáng qua chỗ cô gái vừa rồi đã đi khỏi.
"Cùng nhau đi đi."
Doãn Đào tự nhiên đi đến bên cạnh Phan Phỉ Phỉ, kết quả vừa đi đến thì Phan Phỉ Phỉ liền đi vòng qua bên cạnh Khương Tuệ Ninh, sau đó khoác tay cô.
Nếu nói là hai người bọn họ không có gì thì Khương Tuệ Ninh chắc chắn không tin, bốn người vừa đi đều có suy nghĩ của riêng mình, trừ bỏ Ôn Lê trong lòng chỉ nghĩ đến đồ ăn ở nhà ăn.
"Người vừa rồi là hàng xóm trước kia của tôi." Doãn Đào bắt đầu tự mình lên tiếng giải thích trước.
Lúc này Ôn Lê mới nghĩ đến chuyện xảy ra vừa nãy, cũng không có ý gì hỏi: "Bạn học Doãn, cậu và người hàng xóm vừa rồi của cậu đang yêu nhau sao? Cô ấy đã kết hôn rồi, cậu có biết không?" Thời buổi này mọi người đối với mối quan hệ nam nữ vô cùng cẩn thận, đặc biệt là các cô, người đã thi đỗ đại học, lại càng phải cẩn trọng hơn.
Ôn Lê không có ý gì, lại coi cậu ta là bạn bè nên mới liền hỏi như vậy, cũng không có kiêng ky điều gì.
"Không, không có." Doãn Đào khẩn trương duỗi tay ra đẩy đẩy kính mắt, nói: "Tôi và cô ta không có yêu nhau."
"Tôi và cô ta chỉ là hàng xóm, hôm nay cô ấy tìm tôi là muốn nhờ tôi giúp đỡ. "
Theo như Doãn Đào nói người hàng xóm này của cậu ta đã kết hôn từ mấy năm trước, nhưng bởi vì luôn nghĩ đến chuyện đi học, sau khi kết hôn vẫn luôn không muốn sinh em bé, năm trước sau khi khôi phục thi đại học thì cũng đã thi đỗ trường sư phạm bên cạnh.
Mấy năm nay tiền lương của hai vợ chồng đều nằm trong tay của người đàn ông kia, cô ta cũng không hỏi đến.
Ai ngờ sau khi cô ta thi đại học xong, cô ta muốn lấy một ít lộ phí từ người đàn ông kia, thì người đàn ông nói hãy đi vay hay mượn người khác đi.
Bởi vì phải nhanh chóng đi đăng ký đi học nên cô ta cũng không hỏi nhiều, mấy ngày hôm trước nhà mẹ đẻ viết thư cho cô ta, nói người đàn ông kia đã sớm có người bên ngoài, đó là một người quả phụ trẻ tuổi sống ở một đại viện. Hơn nữa bây giờ cái người quả phụ kia còn đã có thai đứa nhỏ, nên người hàng xóm của Doãn Đào muốn ly hôn, nhưng người đàn ông kia lại muốn tiền của cô ta, nếu không sẽ không đồng ý ly hôn, thậm chí còn đe dọa cô ta là nếu không đưa tiền ra thì sẽ làm loạn ở trường học, nói cô ta ở trường học ngoại tình, yêu đương lăng nhăng nên mới muốn ly hôn.
"Bạn học Doãn, hình như có chút không đúng, dù sao cô ta cũng là một sinh viên, sao có thể bị loại chuyện này tùy tiện uy hiếp một chút là sẽ bị hù dọa được?" Lại nói người làm loạn ở bên ngoài là chồng cô ta, vậy cô ta sợ cái gì?
Khương Tuệ Ninh nói xong thì ba người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía Doãn Đào.
Điều đó làm Doãn Đào cũng có một ảo giác là cậu ta đang nói dối.
"Bên ngoài cô ấy cũng có người." Doãn Đào nói.
Ba người:...
"Không phải là cậu chứ?" Ôn Lê từ trước đến giờ luôn là kiểu nghĩ cái gì thì nói cái đó ra luôn.
Doãn đào nhanh chóng lắc đầu,"Không phải, không phải tôi."
"Không phải cậu thì cô ta đến tìm cậu làm gì? Vừa rồi không phải nói cái gì yêu mới không yêu sao?" Khương Tuệ Ninh cảm giác Phan Phỉ Phỉ nắm lấy cánh tay cô càng ngày càng chặt lại, và hỏi lại vấn đề mà mọi người đều đang quan tâm. "Chuyện của cha mẹ tôi không phải vô cùng đặc biệt sao? Cô ta cho rằng tôi ở Bắc Kinh quen được một người quan chức to lớn nào đó, nên mới muốn nhờ tôi giúp, tôi không đồng ý, cô ta liền lấy chuyện trước kia ra nói."
"Chuyện trước kia là chuyện gì?"