Chương 428: Thực Sự Quá Mất Mặt
Chương 428: Thực Sự Quá Mất MặtChương 428: Thực Sự Quá Mất Mặt
"Bị ức hiếp sẽ không nói chuyện?" Quý Thần Nham rất yêu thích Khương Tuệ Ninh như thế này, khi cô ngượng ngùng và sắp xù lông lên.
Rất có cảm giác giống như một con mèo bị trêu đùa mà xù lông lên. Từ lúc ngoan ngoãn, dịu dàng, bị trêu đùa rồi xù lông lên, chỉ cần dỗ dành chút xíu lại không có chuyện gì nữa. Khi đó anh sẽ để co được nũng nịu và thiếp đi trong vòng tay mình, thật sự khiến người ta phải nghiện.
Chẳng qua Quý Thần Nham đã quên mất mèo nhà anh lại không phải loại mèo thông thường, cô lại là một chú mèo hoang.
Việc cô thích nhất chính là thoát khỏi sự khống chế của anh, thỉnh thoảng làm việc gì đó có thể đánh vỡ tất cả mọi nhận thức của anh.
"Ai ức hiếp ai còn chưa biết đâu." Tuy Khương Tuệ Ninh rất dễ dàng đỏ mặt nhưng một khi máu đã xông lên đến não thì rất thường làm ra không ít chuyện không cách nào khống chế nổi.
Giống như bây giờ.
Cô vốn dĩ muốn dọa Quý Thần Nham, kết quả sau khi cô dốc hết sức lên người anh thì lại nghĩ đến một trò đùa quái đản hơn.
Sống ở đời đầu tiên, Khương Tuệ Ninh sẽ không như thế này, đây chính là chút kiến thức cô đã học được từ mấy quyển sách không được nghiêm chỉnh lắm.
Mãi đến khi trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng khàn nhè nhẹ của người đàn ông, cô cảm thấy bắp thịt của anh đều đã căng lên.
Khương Tuệ Ninh dùng cùi chỏ chống lên bắp đùi rắn chắc của anh, chợt nghe thấy tiếng anh đã lấy lại tinh thần thì nhanh chóng buông anh ra.
Quý Thần Nham nhíu mày, đôi mắt hơi khép lại, nhìn thấy người đang chạy trốn kia. Cô đứng sang một bên giống như phạm phải sai lầm gì đó.
"Tuệ Tuệ." Giọng nói của anh vẫn khàn, gương mặt nhiễm đỏ, biểu cảm thẹn thùng không hiện rõ ràng trên mặt anh, ánh mắt giống như không được tập trung.
Anh đưa tay vuốt gương mặt cô, mới vừa rồi bị kích thích bây giờ anh đang khôi phục trở lại, chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực vẫn thở hồng hộc.
Anh ôm lấy cô, gỡ vài sợi tóc vướng trên mặt cô, lại dùng lòng bàn tay khẽ dán vào vành tai mêm mại của cô.
Lúc này Khương Tuệ Ninh lại ngẩng đầu lên, trò đùa của cô đã quá mức rồi, khiến bản thân cô cũng ngượng ngùng theo. Răng trên cắn xuống môi dưới, đôi môi đỏ nhuần bị hàm răng cắn lấy, giống như đang cắn nát quả anh đào tháng sáu, nước của quả nhiễm khắp đôi môi, khiến người ta không nhịn được phải nếm thử hương vị.
Răng trên và răng dưới của cô đều đang run rẩy, dưới sự xoa nắn ti mi của anh vành tai cũng trở nên nóng hổi.
Cô xấu hổ không kiềm chế được. Ánh đèn trong phòng ngủ vẫn sáng nhưng lại lắc lư.
Cô trực tiếp ngã lên gối đầu, vùi mặt mình vào trong gối, cô hối hận vì chính mình đã lỗ mãng. Cô đang làm gì thế này? Thật sự quá mất mặt! Xấu hổ quái
Quý Thần Nham nhìn thấy phía sau lưng trắng nõn mịn màng của cô, chỗ ngoặt của cột sống cũng trở thành đường cong rất quyến rũ.
Hai tay đang che lấy lỗ tai, xương bướm xinh đẹp nhô lên giống như muốn vươn cánh bay lên cao.
Eo thon giống như cành liễu đung đưa theo gió, bàn tay anh mới vừa rời khỏi đó nhưng nhiệt độ từ bàn tay anh vẫn còn ở đó.
Cảm giác ấm áp, ướt át vừa rồi đã ngóc đầu trở lại. Quý Thần Nham không nhịn được phải nhắm hai mắt. Sau đó anh xoay người lật gương mặt đang cố làm chim cút, anh lập tức đè ép cô bên dưới cơ thể mình: "Tuệ Tuệ, vừa rồi em đang làm gì?" Ngay lúc này biểu cảm của anh giống như mang theo vẻ trêu tức mà cũng rất tình cảm.
Đôi môi anh khe mím lại tạo thành một đường cong, khóe miệng cũng mang dấu vết biểu thị anh rất vui vẻ.
Đôi mắt kia không hề cảm thấy bất ngờ khi đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp của cơn va chạm. Trong sự thỏa mãn có kèm theo vẻ thẹn thùng, nhưng nhiều hơn hết vẫn là bất ngờ, hoặc là nói nhiều hơn nhất vẫn là thỏa mãn.