[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 434 - Chương 434: Đều Tại Anh

Chương 434: Đều Tại Anh Chương 434: Đều Tại AnhChương 434: Đều Tại Anh

Giọng nói của Điềm Điềm mềm mại khiến lòng người ta cũng muốn nở hoa, bây giờ Khương Tuệ Ninh chỉ muốn ôm các con đi ngủ mà không muốn ăn cơm.

"Mẹ, miệng mẹ bị côn trùng cắn sao?" Điềm Điềm ôm lấy khuôn mặt của mẹ mình, cô bé nhìn thấy môi dưới của mẹ mình có một dấu đỏ, cô bé lại duỗi ngón tay béo của mình ra chọc vào.

Khương Tuệ Ninh không ngờ lại bị con gái của mình nhìn ra, trong chốc lát mặt cô đã nóng lên. Khương Tuệ Ninh quay sang trừng mắt nhìn nhưng đàn ông vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra đang ngồi cạnh mình: "Đúng vậy." Chỉ có thể vu oan cho đám côn trùng đáng thương.

"Mẹ đáng thương, con thổi cho mẹ." Điềm Điềm nói xong thì phồng hai bên má lên, cái miệng tạo thành hình tròn, thổi phù phù hai lần.

Dáng vẻ đáng yêu lại rất thân thiết khiến lòng Khương Tuệ Ninh mềm nhữn, cô đưa tay xoa đầu con gái: "Con gái thật là ngoan."

Vừa khéo lúc này Quý Thần Nham lại nghiêng đầu đút cho Điềm Điềm một muỗng cơm, cô con gái tỉnh mắt lại nhìn thấy trên cổ cha mình cũng có một vết đỏ.

Cô bé lập tức chỉ vào hỏi: "Cha, cha cũng bị côn trùng cắn sao?" Nói xong còn đưa tay khều vào cổ áo của cha, lập tức nhìn thấy một dấu rất to.

"Cha cũng bị côn trùng cắn sao?" Đường Đường đã ăn xong bát cháo, cô bé đặt bát xuống bàn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

"Khụ khụ..." Khương Tuệ Ninh vừa uống một ngụm cháo, nghe thấy con gái nói như vậy thì ánh mắt cũng phóng đến vị trí trên cổ của anh, vừa muốn nói gì đó đã bị sặc.

Quý Thần Nham nhanh chóng vươn tay vỗ vào lưng cô, Khương Tuệ Ninh thừa dịp đỡ hơn đã đẩy tay anh ra, cô trợn mắt nhìn anh.

"Cha, cha bị côn trùng gì cắn vậy?" Đường Đường rất quan tâm đến cha, vết đỏ này rõ ràng còn to hơn trên miệng mẹ rất nhiều, thế này là con côn trùng to cỡ nào? Thế mà lại dám cắn cha của cô bé, nó sẽ quay lại cắn cả các cô bé hay không?"

Hỏi xong cô bé cảm thấy rát sợ hãi nên dụi đầu vào lồng ngực cha mình.

Điềm Điềm cũng nghi ngờ nhìn cha, giống như đang chờ đợi cha mình giải đáp thắc mắc giúp cô bé.

Quý Thần Nham cười mà giống như không phải cười nhìn vợ mình, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm nên cố ý nói: "Không phải côn trùng, là..."

Còn chưa hết lời thì Khương Tuệ Ninh đã lập tức di chuyển đến chỗ eo anh nhéo một cái, ánh mắt còn uy hiếp không cho phép nói.

Quý Thần Nham nhíu mày nhưng không thể hiện anh đau mà ngược lại anh còn nhìn sang mấy cô con gái nói: "Là con mèo trong vườn đã cắn cha. Các con không được phép bắt con mèo, biết không? Cẩn thận kẻo con mèo lại cắn các con.

Hai chị em đều gật đầu.

Lúc này Quý Tử Thư mới từ bên ngoài đưa đầu vào nói: "Đường Đường, Điềm Điềm ăn xong chưa? Ăn xong anh trai sẽ đưa các em đi chơi."

"Vâng!"

"Vâng!" Hai chị em đều đồng thanh.

Quý Tử Thư dẫn hai chị em ra khỏi phòng ăn, để nơi này hoàn toàn trở thành nơi của hai người họ.

Khương Tuệ Ninh thấy mọi người đã đi ra ngoài, cô bắt lấy cánh tay của Quý Thần Nham cắn mạnh vào da thịt anh cách một lớp vải.

Quý Thần Nham hít vào một hơi, anh vuốt cằm cô: "Mèo nhỏ biến thành chó nhỏ rồi sao?"

"Cho anh nói lung tung." Khương Tuệ Ninh hung dữ trừng anh.

Quý Thần Nham đưa tay quệt chóp mũi cô, cười nói: "Tôi nói gì sao?"

"Anh..."

"Khu khu..." Cô còn chưa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến tiếng ho khan của Quý Tử Thư.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy người đứng ngay trước cửa, cô phát hiện mình vẫn còn dán lên người của Quý Thần Nham, cô vội vàng lùi về vị trí ghế ngồi của mình, mặt đỏ lên không biết nói gì.

"Dì ăn xong bữa sáng thì ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với dì.

Quý Tử Thư không dám ở lâu, cậu lập tức xoay người bỏ chạy.

Khương Tuệ Ninh thật sự cảm thấy mình đúng là.. mất mặt chết mất, ngược lại người đàn ông ngồi bên cạnh lại không có cảm giác gì.

"Đều tại anh."

"Tuệ Tuệ, em nói chuyện phải có đạo lý. Tôi đã làm gì?"

Đúng vậy, anh chưa làm gì cả. Cô cắn răng nghiến lợi ăn hai cái bánh màn thầu. Sau đó cô đột nhiên hỏi: "Tử Thư tìm em làm øì?"
Bình Luận (0)
Comment