Chương 433: Bao Che Khuyết Điểm
Chương 433: Bao Che Khuyết ĐiểmChương 433: Bao Che Khuyết Điểm
"Cha." Điềm Điềm không muốn tự mình ăn cơm, cô bé lập tức dán lại gần cha, lấy muỗng nhỏ trong tay mình nhét vào tay cha.
"Muốn cha đút cho ăn sao?" Quý Thần Nham nắm lấy chiếc muỗng con gái đưa cho, giống như người lớn đang cầm đồ chơi của mấy đứa bé, anh cúi đầu lấy lòng đứa bé.
"Muốn cha đút cho." Mới vừa thức dậy cô bé rất lười biếng, không muốn tự mình động tay.
"Đường Đường có muốn cha đút cho con ăn không?" Quý Thần Nham lại kéo chiếc bát của Đường Đường lại trước mặt mình, dự định cùng đút cho hai đứa bé.
Kết quả Đường Đường lại dùng dáng vẻ người lớn nhảy xuống ghế, tự bưng bát của mình trở lại vị trí chỗ ngồi của mình: "Không muốn, con tự mình ăn"
"Sao lại không muốn để cha đút cho con?" Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ người lớn, không cần người khác quản thì hơi nghi ngờ, vì bình thường không phải đều đút cho cả hai đứa sao?"
Lễ nào hôm nay anh đã làm sai gì đó khiến cô bé đau lòng rồi?
"Anh Tô Ngự nói mình phải tự ăn cơm mới có thể cao lớn." Đường Đường nói xong đã lập tức múc một muỗng cháo vào miệng mình, sau đó lại cắn một miếng bánh mem nhũn.
"Tô Ngự là ai?" Trong vô thức Quý Thần Nham cảm thấy con gái mình nghe lời một người xa lạ thì cảm thấy không nói nên lời.
"Là gia đình mới dọn vào đại viện, là con trai của tổng tham mưu Tô của Tây Bắc." Quý Tử Thư giải thích cho cha mình.
Quý Thần Nham biết đến tham mưu Tô nhưng anh không biết con trai anh ta.
"Gần đây các em gái của con đều chơi chung với con trai anh ta sao?" Anh nhớ các bạn của hai con gái mình không phải hai cô gái của Minh gia sao?
"Không phải. Tô Ngự đã mười mấy tuổi rồi, lần trước Đường Đường nhìn thấy cậu ta, cậu ta đã giúp Đường Đường hái trái cây, sau khi hái được thì Đường Đường khen ngợi cậu ta lợi hại, dáng người cao ráo. Cậu ta nhìn thấy bà nội đang đuổi theo cho hai em gái ăn cơm nên có nói phải tự mình ăn cơm thì mới có thể cao lớn.
"Tô Ngự còn nói con và chị đều chân ngắn." Điềm Điềm lập tức xen vào một câu.
Quý Thần Nham nghe thấy thì cảm thấy không vui: "Mắc mớ gì đến cậu ta, muốn giúp thì giúp, đút cơm hay không liên quan gì đến cậu ta, còn dám nói con gái cha chân ngắn?" Anh nói xong lại cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân dài của hai cô con gái. Quả thực là nói hươu nói vượn.
"Cha cậu ta cũng là một kẻ miệng mồm đáng ghét, không ngờ thì ra đây là di truyền của nhà cậu ta" Trong đầu Quý Thần Nham lập tức nhớ đến tổng tham mưu từ Tây Bắc mới bị điều trở về kia, gần đây anh ta có ý kiến cũng rất nhiều, nhiều lần trong cuộc họp cũng vì anh ta mà thời gian bị kéo dài vô hạn.
Trong nháy mắt anh càng bất mãn với gia đình này: "Về sau ra đại viện thì đừng trả lời người họ Tô kia nữa."
Nói xong giống như vẫn chưa yên tâm, anh xoa lên đầu hai đứa con yêu, nói: "Cha nói các con nghe, sau này không nên nói chuyện với tên Tô Ngự kia nữa, biết không?"
Đường Đường thật sự rất thích Tô Ngự nhưng nghe cha mình nói như vậy thì chỉ có thể gật đầu.
Tính tình của Điềm Điềm lại khá ồn ào, cô bé không thích bất cứ ai nói mình không tốt, cũng cực kỳ không thích dáng vẻ lạnh lùng nói chuyện của Tô Ngự nên cô bé rất dứt khoát: "Vâng, con cũng không muốn nói chuyện với người đáng ghét như vậy."
Quý Tử Thư không ngờ cha mình lại bao che khuyết điểm con gái đến mức này, cậu cũng không nói được gì, cũng may tuổi tác của các em gái và Tô Ngự chênh lệch rất nhiều, khó mà chơi chung với nhau.
Khương Tuệ Ninh rửa mặt xong đến phòng ăn, cô hôn hai đứa bé. "Bảo bối của mẹ thật là thơm."
Hai đứa bé ngoại trừ ăn cơm, chúng vẫn uống sữa tươi như trước, vui vẻ trên người có mùi thơm của sữa rất nồng, hai đứa bé giống như viên kẹo sữa vậy.
"Mẹ cũng thơm." Đường Đường thờ ơ khen mẹ.
"Mẹ thơm giống như hoa." Điềm Điềm ôm mẹ khen: "Mẹ thơm nhất."