[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432: Nụ Hôn Buổi Sáng

Chương 432: Nụ Hôn Buổi Sáng Chương 432: Nụ Hôn Buổi SángChương 432: Nụ Hôn Buổi Sáng

Cô chỉ có thể không ngừng lắc đầu biểu thị sau này mình sẽ ngoan.

“Thích tôi không?"

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Quý Thần Nham mới lương thiện hạ người xuống, hôn môi cô, mang đi tất cả tiếng kêu vỡ vụn của cô.

Trong vườn, cuối cùng dì Lưu cũng đuổi kịp con mèo, kéo lấy con cá đang nằm trong miệng nó và thả lại vào hồ cá.

Con cá vừa tiếp xúc với nước còn không đợi được nữa đã bơi đi một vòng, cơ thể nó đã cạn kiệt nước lập tức được thấm ướt đẫm một lần nữa, cũng đổi lấy không khí mới mẻ, nó nhả lại từng gợn sóng lăn tăn trên mặt nước rồi ngụp sâu xuống đáy hồ.

Ngoài cửa sổ đã khôi phục lại sự yên tĩnh của đêm đen, Khương Tuệ Ninh nghẹn ngào, thấp giọng khóc lên.

"Quý Thần Nham, anh thật đáng ghét."

Quý Thần Nham nhìn thấy gương mặt của cô gái bị nghẹn mà đỏ lên, trên trán cũng nổi lên một tâng mồ hôi mỏng, đôi mắt đã hồng lên vì khóc, lông mi như cánh quạt vẫn còn vươn nước mắt, tròng mắt được nước mắt gột rửa, ngược lại càng trong trẻo lạ thường. Anh giở trò xấu, bắt đầu dùng sức nhiều hơn, tiếng khóc còn chưa dừng đã phải chuyển tông.

Quý Thần Nham suýt nữa đã bị dáng vẻ này của cô chọc cười, anh cắn răng, hỏi: "Mới vừa rồi còn nói thích tôi, bây giờ lại mắng tôi, chán ghét tôi. Vậy là em yêu thích tôi hay chán ghét tôi?"

Anh cố ý tra tấn khiến cô không thể kiên trì, Khương Tuệ Ninh khóc thút thít, nũng niu nói: "Yêu thích, yêu thích."

"Yêu thích người nào?"

"Yêu thích anh, rất thích anh." Từ trước đến nay khí phách của Khương Tuệ Ninh luôn luôn phải căn cứ vào tình hình.

Lúc này chính là lúc cô không cần khí phách.

Quý Thần Nham hít vào một hơi, khóa chặt người trong lồng ngực mình, đôi mắt đen vẫn đặt trên người cô, nhìn cô rất lâu, sau đó mới cúi người hôn lên mặt cô, giọng nói trầm thấp, vô cùng dịu dàng và êm tai.

"Chỉ có thể thích một mình tôi, biết không?"

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Khương Tuệ Ninh cảm giác giống như mình đã ngủ trên bông, cả người đều vô cùng nhẹ nhàng.

Hôm nay là ngày nghỉ, Quý Thần Nham cũng được nghỉ.

Tối hôm qua mới mưa một trận mưa, hoa cỏ trong vườn đã được nước mưa tưới ướt, bên dưới ánh nắng chúng giống như tản ra hương vị rất tươi mát.

Quý Thần Nham thấy người trên giường đã thức dậy, anh mở cửa sổ rộng thêm chút ít, để không khí tươi mới được tràn vào trong phòng.

Đã qua rồi những ngày trời đông giá rét, nhiệt độ cũng rất thích hợp.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy người đàn ông hòa trong ánh nắng ban mai đang đến gần mình.

Anh đã xử lý xong xuôi cho chính mình, không biết vừa rồi anh rửa cái gì mà ống tay áo sơ mi trắng đã kéo lên, làm lộ ra đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay, chỗ cổ tay vẫn còn dấu răng, hình như hôm qua cô đã cắn và để lại dấu.

Nhớ đến tối hôm qua cô không ngờ chính mình lại làm ra chuyện này. Ánh mắt cô lại đảo đến chỗ eo anh nhưng lập tức phát hiện ánh mắt anh tập trung nhìn chằm chằm vào mình thì đầu lập tức nghiêng đi.

Sau khi tỉnh táo, cô lại càng ngượng ngùng.

Trong ánh mắt Quý Thần Nham tràn đầy ý cười, giọng nói còn kèm theo vẻ chế nhạo: "Còn thẹn thùng? Có phải sau này sẽ không dám nhìn tôi nữa?"

"Không cần anh lo."

"Không cần tôi lo, vậy em đã làm gì với tôi..."

Khương Tuệ Ninh đưa tay bịt miệng anh lại, dữ ton ra lệnh cho anh: "Không cho phép anh nói nữa!"

"Được được được, không nói nữa. Vậy thức dậy rồi ăn cơm trước đã. Dì Lưu đã lên đây gọi một lần rồi. Đợi lát nữa mấy đứa bé thức dậy mà mẹ vẫn chưa thức."

Nói xong còn cúi đầu hôn cô, sau đó cầm giúp quần áo cô sẽ mặc vào hôm nay đến.

Hôm nay Quý Tử Thư cũng ở nhà, hiếm lắm phòng ăn mới có dịp được náo nhiệt.

Mấy đứa bé được anh trai ôm ra ngoài thì vẫn còn dụi mắt, rõ ràng chúng cũng chưa tỉnh ngủ hẳn.

Nhưng vừa nhìn thấy cha và vội vàng nhào đến, cho cha một nụ hôn buổi sáng.
Bình Luận (0)
Comment