Chương 446: Cẩn Thận Một Chút
Chương 446: Cẩn Thận Một ChútChương 446: Cẩn Thận Một Chút
Cậu ấy vừa nói xong thì trên bàn cơm lập tức an tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh của hai đứa nhỏ, Quý Tử Thư còn đang tự mình bóc tôm cho hai em gái.
"Bán ra nhiều không?"
"Chỉ có mấy chục bộ."
"Tử Thư, cậu có ý gì? Không phải cậu đã có nhà máy rồi à? Sao vẫn còn chú ý đến chuyện đất đai nữa?"
Trên bàn cơm, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Quý Tử Thư, nơi ngày ngoài những cô gái ra, và những người ở phòng ký túc xá của Quý Tử Thư trừ bỏ Doãn Đào ra, thì trong nhà những người còn lại ít nhiều cũng có chút tiếng tăm, nên đã biết nền kinh tế đã được mở cửa từ lâu.
Mọi người đều không phải người bình thường và cũng dường như là đang chú ý đến cơ hội lần này.
Đương nhiên Quý Tử Thư vẫn là cánh quạt đón gió của bọn họ.
"Không có, chỉ là tôi thấy thông tin này, nên thuận miệng hỏi một chút." Quý Tử Thư đem tôm đã được lột sạch sẽ bón vào miệng cho em gái, sau đó lau tay rồi bản thân mới bắt đầu ăn cơm.
Cậu tạm thời chưa nói, mọi người cũng không hỏi, dù sao nếu thật sự muốn làm chuyện gì thì khẳng định là Quý Tử Thư sẽ nói ra. Người khác không hỏi, nhưng trong lòng Khương Tuệ Ninh cũng có một chút tính toán, cô là một người dường như đã biết trước về tương lai, cũng dường như kém cái khứu giác đánh hơi nhanh nhẹn của Quý Tử Thư, vậy mà cậu lại chú ý đến chuyện nhà đất thương mại ở Hải Thành.
Đây chính là phong thái của ông chủ sao? Ngay cả khi không được tiên tri trước thì cũng có thể nhanh chóng nắm bắt được đầu ngọn gió.
Trước kia khương tuệ ninh cũng đi theo trước lão bản học tập quá, gặp qua trong
Trước kia Khương Tuệ Ninh cũng từng theo sếp học tập, cũng từng gặp qua những người làm đầu tư vô cùng giỏi trong ngành, những người làm đầu tư luôn nhạy bén vượt xa những người bình thường, trước kia chỉ là nghe bọn họ nói chuyện phiếm thôi mà Khương Tuệ Ninh đã không hiểu gì.
Bây giờ lại thật có thể hiểu được, nhưng những chuyện này cô còn chưa nghĩ tới, nên không nghĩ Quý Tử Thư đã bắt được điểm mà người khác chưa nhìn tới.
Nhưng mà cũng không có cuộc thảo luận chuyên sâu nào, khả năng họ vẫn đang chờ xem thời cơ tới.
Sau khi ăn xong mọi người đã tạm biệt nhau ở bến xe buýt trước cửa.
Nhìn bạn học rời đi từng người một, nhưng còn Hà Ngộ vẫn ăn vạ chưa đi,"Tử Thư, cậu tiện đường đưa tôi về trường đi." "Chính mình trở về, bên này xe buýt công cộng trực tiếp đến ngươi cửa trường."
"Tự mình về đi, xe buýt ở đây có thể trực tiếp đưa cậu về tới tận cổng trường." Cậu nhìn thoáng qua hai đôi mắt long lanh của em gái, biết các cô bé đang buồn ngủ, và sẽ rất muộn nếu đi một vòng thành phố rồi mới về nhà.
"Cậu cũng đừng nhẫn tâm như vậy, ngồi xe buýt quá chậm, cậu đưa tôi về đi, hai ngày nay tôi chạy tiêu thụ thật sự là mệt đến mức chân dường như sắp rời ra rồi." Hà Ngộ tự mình ngồi lên xe, tỏ ra bộ dạng cậu không muốn đưa thì cũng phải đưa.
"Đồng chí Khương... Tử Thư." Lúc này Trương Hạ cũng đến đây, bây giờ hắn đang làm việc ở bên này, hôm nay có chuyện nên về trễ một chút, lại chưa ăn cơm nên đã vào tiệm cơm phía trước ăn cơm tối, lúc ra về, đang định về nhà thì thấy vợ con của lãnh đạo đang ở đẳng trước.
Hắn về Bắc Kinh là bởi vì lãnh đạo phải rời đi, nên hắn đến đây có trách nghiệm là chăm sóc gia đình của lãnh đạo, vì vậy liền dừng xe đi đến.
"Thư ký Trương cũng đang về sao?" Trương Hạ đang ở một ngõ nhỏ các đại viện của cô, Khương Tuệ Ninh nhìn Hà Ngộ rồi lại nhìn đứa nhỏ, nếu đi một chuyến đưa cậu ấy về thì rất xa, hơn nữa mấy đứa nhỏ cũng đang rất buồn ngủ, nếu thư ký Trương về nhà, cô có thể ngồi xe của hắn.
"Vâng, đồng chí Khương có về luôn không, tôi đưa mọi người về." Nhiệm vụ của hắn chính là chăm sóc người nhà lãnh đạo, đây cũng coi như bổn phận của hắn.
"Tử Thư, cậu đưa Hà Ngộ về đi, tôi đưa hai đứa nhỏ về nhà trước."
Quý Tử Thư nghĩ cũng chỉ có thể như vậy, liền đưa hai em gái lên xe của thư ký Trương, sau đó nói: "Mọi người về trước, tôi đưa Hà Ngộ về xong thì sẽ về ngay."
"Được, cẩn thận một chút."