Chuong 447: B6 La Sieu Nhan
Chuong 447: B6 La Sieu NhanChuong 447: B6 La Sieu Nhan
Ban đầu Khương Tuệ Ninh định hỏi cái nhìn của Quý Tử Thư về nhà ở thương mại, nhưng cậu ấy không cùng về nhà với cô, cho nên cô định sẽ hỏi chuyện này sau.
Dì Lưu về quê, bố mẹ chồng cũng về Thượng Hải thăm bố mẹ và họ hàng ở bên đó.
Khi mấy mẹ con cô về đến nhà, đều có cảm giác vắng vẻ hơn rất nhiều.
Nhìn thấy hai cô chủ nhỏ về nhà, Đại Quất và Bò sữa liền chạy đến kêu meo meo chào mừng cô chủ về nhà, con chim sáo treo dưới mái hiên cũng không ngừng kêu: "Bố ơi, bố ơi..."
Sau khi mở điện lên dường như còn cảm thấy sôi động hơn.
Hai bé con vừa nãy còn đang ngủ gà ngủ gật, kết quả nhìn thấy mèo con lại chạy đến chơi đùa.
Đúng lúc Khương Tuệ Ninh có thể tranh thủ đi vào trong buồng tắm pha nước tắm cho hai đứa, sau khi pha nước tắm xong. cô mới đi ra ngoài ôm hai bé con vào để tắm cho chúng.
"Mẹ ơi, bao giờ bố mới về ạ?" Có lẽ là do tiếng kêu liên tục của con chim sáo dưới mái hiên, sau khi Điềm Điềm thả mèo con ra liền lao vào lòng mẹ, ôm lấy mẹ hỏi thăm tin tức của bố mình.
Khương Tuệ Ninh ngồi xổm trên mặt đất, mỗi tay ôm lấy một đứa, cọ má vào đôi má nhỏ của hai cô con gái, cảm giác như đang cọ vào một cái thạch mềm mềm vậy.
"Nhanh lắm, rất nhanh bố sẽ về rồi, đợi sau khi đón Tết xong bố sẽ về nhà."
"Vậy ngày mai chúng ta đón Tết nhé?" Điềm Điềm ngây thơ nói.
"Em gái, em thật ngốc, ngày mai chúng ta cũng không thể đón Tết được đâu." Đường Đường kịp thời sửa lại lời của em gái, nói cho cô bé biết rằng muốn đón Tết cũng không phải lúc nào cũng có thể đón được.
"Vậy khi nào mới có thể đón Tết ạ?" Thế giới của Điềm Điềm là do bố và anh trai tạo lên cho cô bé, cô bé đường như là muốn cái gì liền có cái đó.
Ngay cả đón Tết, cô bé muốn khi nào có thể đón Tết liền đón lúc đó.
"Sau khi tuyết rơi mới có thể đón Tết." Thật ra Đường Đường cũng không biết bao giờ mới có thể đón Tết, con bé chỉ biết muốn đón Tết thì sẽ có tuyết rơi.
Điềm Điềm lại không cho là như vậy, nói: "Vậy thì ngày mai để cho ông trời làm tuyết rơi nhé." Miệng của con bé rất ngọt, khiến mọi người yêu chiều, cho nên sẽ nhận được nhiều sự chú ý của mọi người hơn, tính cách cũng kiêu căng hơn chị của nó một ít, trên đời này giống như không có gì con bé không thể có được, cho nên trong lòng nó không cảm thấy chuyện này khó khăn gì cả. "Cũng không được..."
“Tại sao ạ?”
Kiến thức của Đường Đường cũng chỉ có nhiều như vậy, cô bé chỉ biết là không thể làm được, còn tại sao lại không làm được thì không biết giải thích thế nào, chỉ có thể quay sang xin giúp đỡ của mẹ.
Khương Tuệ Ninh cảm thấy muốn cười trước những lời nói ngây thơ của hai chị em, bởi vì có hai đứa bé cho nên nỗi nhớ nhung của cô với Quý Thần Nham cũng bị vơi đi một chút.
"Bởi vì bố của họ không đồng ý." Khương Tuệ Ninh dỗ dành con gái.
Điềm Điềm cảm thấy không vui, hai tay nhỏ chống nạnh, bĩu môi tức giận nói: "Bố của chúng là ai ạ, con muốn bảo bố của con cho họ biết tay." Dựa vào đâu mà không cho tuyết rơi, dựa vào đâu không để cho cô bé đón Tết.
Trong lòng của Điềm Điềm, bố của bé chính là siêu nhân trong câu chuyện mẹ đã kể, là người tài giỏi nhất trên thế giới này, mọi người đều phải nghe lời bố nói.
"Đợi bao giờ hai đứa tắm xong mẹ sẽ nói cho hai đứa biết." Khương Tuệ Ninh không có sức ôm cả hai đứa cùng lúc, cho nên chỉ đành nắm tay dắt hai đứa nhỏ vào phòng tắm.
Hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, chỉ cần là mẹ liền sẽ không bắt mẹ ôm mình, ngoan ngoãn nhảy vung vẩy tay đi vào trong phòng. "Ôi chao, đừng nghịch nước, con đừng có vay nước lên tóc của chị chứ." Đêm nay cô không định gội đầu cho hai đứa bé, nhưng mà sau khi hai đứa vào nước liền giống như cá gặp nước vậy, không phải em gái hắt nước lên người chị gái thì chính là chị gái hắt nước lên người em gái.