[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448: Sợ Hãi

Chương 448: Sợ Hãi Chương 448: Sợ HãiChương 448: Sợ Hãi

Vừa rồi còn hứa với mẹ là khi đi tắm sẽ không nghịch ngợm, kết quả chớp mắt đã quên mất.

Thậm chí còn hắt cả nước vào người mẹ mình, cô giả vờ không vui nói: "Hai cái con nhóc hư đốn này, mẹ cũng muốn hắt nước lên người cả hai." Ban đầu Khương Tuệ Ninh cũng không muốn đùa với chúng, nghĩ rằng bởi vì bố chúng không ở nhà, cho nên mỗi lần hai đứa đều ngoan ngoãn tắm xong, sau đó quấn chăn ngồi lên giường.

Hôm nay thấy chúng nhớ bố của mình như vậy, cho nên cô liền cùng chúng đùa nghịch một lát.

Kết quả cô vừa mới mở đầu, hai đứa nhỏ liền cười ha ha cùng nhau chiến đấu với mẹ.

Mãi cho đến khi nước tắm trở nên dần lạnh, đầu tóc và quần áo của Khương Tuệ Ninh đã ướt sũng, cô mới bọc chăn ôm hai đứa bé ra ngoài.

Hôm nay thời tiết có chút thay đổi, cành lá bị gió thổi kêu xào xạc, nhánh cây bị thổi mạnh đập vào cửa kính phát ra những âm thanh 'bụp bụp'.

Vừa rồi họ ở trong phòng tắm nên không có cảm giác gì, nhưng sau khi ra ngoài, hai đứa bé cũng có chút sợ hãi, ra sức chui vào trong lòng của mẹ mình.

"Mẹ ơi, con sợ lắm." Điềm Điềm nắm chặt lấy quần áo của mẹ mình.

Ngay cả đứa bé từ trước đến nay đều vô cùng trưởng thành sớm như Đường Đường cũng cảm thấy sợ, dù sao thì nó mới chỉ là có hai, ba tuổi, cho nên khi nghe được tiếng động nhẹ cũng sẽ cảm thấy giật mình.

Khương Tuệ Ninh thay bộ quần áo đã ướt ra, ôm hai đứa bé vào lòng, không chỉ bọn nhỏ cảm thấy sợ, mà ngay cả cô cũng có chút hơi sợ.

Không biết là gió bên ngoài lớn như thế nào, đồ vật trong sân khi bị thổi đến không ngừng phát ra những tiếng 'bang bang', cô cũng không dám ra ngoài kiểm tra, ôm lấy hai đứa trẻ nhỏ giọng an ủi, nói: "Không sao đâu, mẹ ở đây rồi."

"Mẹ ơi, bên ngoài có yêu quái sao?" Điềm Điềm chui vào trong lòng mẹ, lộ ra đôi mắt to tròn.

"Không có yêu quái. Đường Đường lần nào cũng thích sửa lại những lời em gái đã nói.

Nhưng mà những lời này của con bé coi như đã an ủi được Khương Tuệ Ninh, cô đang định khen ngợi con gái lớn thì đã nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm: "Có yêu quái, còn có cả ma..."

Đang nói chuyện, bên ngoài không hình như có cái gì đổ xuống phát ra một tiếng 'bùm', khiến ba mẹ con sợ đến mức run bần bật, trái tim của Khương Tuệ Ninh lập tức thắt chặt lại.

"Chúng ta không nói chuyện nữa, đi ngủ thôi." Khương Tuệ Ninh vốn dĩ cũng không phải người can đảm như thế nào, lại còn sợ tối, cô vội vàng nhét hai đứa bé vào trong chăn, lúc này nhắc đến có ma hay không có ma làm gì, không phải đang tự mình dọa mình sao?

"Mẹ ơi..." Điềm Điềm lại nhô đầu ra, dáng vẻ vừa tò mò vừa sợ sệt.

"Điềm Điềm đừng nói gì cả..." Khương Tuệ Ninh sợ con bé lại nói ra điều gì đó đáng sợ hơn, cho nên vội vàng cắt ngang câu nói của nó, cô còn chưa kịp nói xong liền cảm thấy trong phòng độ nhiên sáng hẳn lên.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng sấm rung trời truyền đến từ bên ngoài, âm thanh đó như muốn xé nát mái nhà ra, đèn trong phòng lập lòe hai lần rồi phụt tắt.

Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối,"Mẹ ơi." Điềm Điềm sợ hãi khóc to, Đường Đường cũng òa khóc theo.

Ngay sau khi tiếng sấm kêu xong, bên ngoài lập tức mưa xối xả, mưa gió bão bùng giống như một con quái vật đáng sợ, ra sức vỗ lên mái nhà cũng cửa sổ, giống như muốn xé nát căn nhà vậy.

Trong lòng Khương Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy rất khổ, cô ôm hai đứa bé, cũng sợ đến mức khóc không thành tiếng.

Trong lòng cô chợt cảm thấy bản thân thật đáng thương, trong nhà bây giờ ngoài cô và hai đứa trẻ ra thì chẳng có ai cả, muốn đi thắp một ngọn nến đều không dám đứng dậy lấy.

Mấu chốt là cô cũng không dám khóc, sợ mình khóc, sẽ khiến cho hai đứa trẻ càng thấy sợ hơn.

Điềm Điềm và Đường Đường là hai đứa bé không thích khóc lắm, nhưng khi chúng khóc lên thì dỗ thế nào cũng không dỗ được, trong nhà tối om, bên ngoài lại vang lên những âm thanh 'răng rắc' đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment