Chương 449: Quái Vật Khổng Lồ
Chương 449: Quái Vật Khổng LồChương 449: Quái Vật Khổng Lồ
Lúc Quý Tử Thư về đến nhà, cậu ấy nhìn thấy sân nhà mình đang chìm trong bóng tối, hai con mèo cũng không biết chạy đâu mất tăm.
Con chim sáo vẫn luôn kêu to "Dọa chết dọa chết rồi.." Nhưng âm thanh này đã bị tiếng gió rít bên ngoài át mất.
Trong nhà truyền đến từng đợt tiếng khóc của em gái, nhưng cậu ấy cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng an ủi nào, cậu ay lập tức ném 6 xuống chỗ mái hiên, rồi chạy đến gõ cửa.
Ba mẹ con bị dọa sợ như con chim cút, bỗng thấy ngoài khung cửa có một bóng đen lao tới, lại còn đập cửa, lại càng khiến họ hoảng sợ không biết nên làm øì.
Bóng tối luôn phóng đại nỗi sợ hãi của con người lên vô hạn.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi." Tiếng khóc của Điềm Điềm lớn nhất, con bé cảm giác bản thân giống như sắp bị yêu quái bắt đi vậy.
"Mọi người vẫn ổn chứ?" Quý Tử Thư nhíu chặt mày khi nghe thấy tiếng khóc của em gái.
"Vẫn ổn.." Khi Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng của Quý Tử Thư, cuối cùng cô cũng không cảm thấy sợ như trước nữa, cô vội vàng lấy tay áo lau nước mắt.
Quý Tử Thư cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của mẹ con họ, hỏi: "Di có thể mở cửa trước được không? Tôi đi lấy nến thắp cho mọi người."
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đặt hai đứa trẻ xuống giường, đứng dậy đi ra mở cửa cho Quý Tử Thư.
"Tôi có thể đi vào không?" Quý Tử Thư thấy quần áo của Khương Tuệ Ninh vẫn mặc nghiêm chỉnh, nhưng mà đây là phòng ngủ của cô, cậu ấy đã lớn rồi, tất nhiên không thể tùy tiện xông vào phòng cô được.
"Mau vào đi, bây giờ Khương Tuệ Ninh làm sao mà còn để ý được nhiều như vậy, trong phòng chia làm hai phần, từ cửa đi vào là sofa và bàn, sau khi vòng qua bức bình phong mới là giường, có hơi khác phong cách trang trí truyền thống của tứ hợp viện.
Hai cô nhóc nghe thấy tiếng của anh trai, dáng vẻ dường như không còn sợ nữa, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trai đi đến ôm chúng, lập tức gọi: "Anh ơi, anh ơi..."
"Tôi đi thắp nến, dì ôm hai em gái ra đây đi."
Quý Tử Thư vừa nói vừa lấy ra cây nến cầm từ trong bếp ra, lúc quay về có chút gấp, cả người cậu ấy bị mưa xối ướt sũng, cậu ấy lau vệt nước đọng trên ống tay áo, cắm ngọn nến lên đế đặt nến, lấy trong túi ra một que diêm, đánh lửa châm nến.
Ánh sáng le lói của cây diêm khiến cho căn phòng đột nhiên sáng lên, cậu ay lập tức châm nến và thổi tắt que diêm, một mùi lưu huỳnh bốc lên trong phòng, ánh sáng của ngọn nến cũng hoàn toàn xua tan bóng tối trong phòng.
Lúc này Khương Tuệ Ninh đã ôm hai đứa trẻ đi ra ngoài cửa.
"Anh ơi, em sợ quá." Điềm Điềm không chút suy nghĩ ngào vào lòng của anh trai, Đường Đường cũng chạy theo sau.
Lúc này Quý Tử Thư mới ôm hai cô em gái nhỏ vào lòng, nói: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
"Anh ơi, lúc nãy có yêu quái đấy."
"Một con yêu quái vô cùng đáng sợ." Lúc này Đường Đường cũng không kiên trì nữa, quá đáng sợ, có một con yêu quái thật khổng lồ.
Quý Tử Thư nhìn vệt nước mắt chưa khô trên mặt của hai cô em gái, mũi cũng đỏ bừng vì khóc, lông mi dài bởi vì khóc mà dính vào khóe mắt, trên tóc cũng có nước mắt, trông rất bù xù, vừa nhìn đã thấy thương rồi.
Hai đứa em gái bị dọa sợ thành cái gì rồi?
"Không cần sợ, ở đây không có yêu quái, có anh trai ở đây, yêu quái không dám đến."
"Anh ơi." Hai cô nhóc thấy anh trai ở bên thì không sợ nữa, ôm lấy anh trai luôn cảm thấy rất an toàn.
Khương Tuệ Ninh đúng ở bên cạnh, trong lòng cô vô cùng biết ơn vì bản thân có một đứa con trai lớn như vậy.
"Tôi đưa hai đứa đi ngủ trước, mất điện chắc là do bị sét đánh, tình hình trời mưa như này thì chắc hôm nay sẽ không có điện đâu, đêm đi ngủ đốt nến rất nguy hiểm, tôi đi lấy cho cô một cái đèn pin, nếu như sợ thì cứ bật đèn pin cả đêm cũng được."
"Tôi không sợ đâu, chủ yếu là Đường Đường và Điềm Điềm thấy sợ hãi." Dù sao Khương Tuệ Ninh cô cũng là bậc bề trên, sao có thể thừa nhận bản thân bị sấm sét cùng mất điện dọa đến khóc thét chứ?