[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 450 - Chương 450: Không Có Thông Tin

Chương 450: Không Có Thông Tin Chương 450: Không Có Thông TinChương 450: Không Có Thông Tin

Quý Tử Thư nhìn cô một cái, dấu vết khóc còn chưa lau sạch, cậu ấy đang định bế em gái về phòng, nghe vậy thì nói nhỏ: "Lúc cố tỏ ra mạnh mẽ thì nhớ lau sạch vết nước mắt trên mặt đi nhé."

Khương Tuệ Ninh nghe thấy vậy thì vẻ mặt lập tức bối rối, vội vàng giơ tay lên lau mặt, nhưng mà chẳng thấy gì cả.

Cô đột nhiên ý thức được có lẽ Quý Tử Thư đã lừa mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy, quả nhiên thấy được ý cười nhà nhạt trong mắt của cậu ay

Thật là...

Thôi, cô lớn rồi không so đo với cậu ấy làm gì.

Sau đó, Quý Tử Thư thật sự mang đèn pin đến cho cô, cậu ấy đứng ở trước cửa đưa đèn pin cho cô, nói: "Hai đứa nhóc đã ngủ rồi."

"Quý Tử Thư." Khương tuệ Ninh gọi cậu ấy.

"Sao thế?"

Cô muốn hỏi cậu ấy có cách nào để liên lạc được với bố cậu không, rõ ràng Quý Thần Nham đã hứa sẽ viết thư cho cô cuối cùng cũng không viết, ngay cả điện thoại cũng không gọi vê một cuộc nào.

Hơn nữa hôm nay cô cũng không phải khóc vì bị sét đánh, cô nhớ bây giờ đã là cuối tháng 10, lẽ ra lúc này không nên có sấm sét mới đúng, ở đời sau từng lưu truyên một câu nói, tháng 10 có sấm sét, Diêm Vương lại bận rộn.

Cô cũng không phải người mê tín, nhưng trong giây phút đó cô đột nhiên nhớ đến Quý Thần Nham, nỗi sợ hãi bất lực liền ập đến trong lòng.

"Cậu sẽ không cười tôi chứ?" Cô cuối cùng cũng không hỏi ra câu đó, lúc này chắc cậu ấy cũng không biết được tình hình của bố mình.

Quý Tử Thư không nhịn được bật cười thành tiếng, nói: "Sao tôi lại cười cô chứ? Cô đừng nghĩ lung tung, nhanh đi ngủ äi."

Khương Tuệ Ninh cầm lấy đèn pin xong, chuẩn bị đóng cửa lại.

"Đợi đã..." Quý Tử Thư đột nhiên giữ cửa lại.

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu ấy, đợi cậu ấy lên tiếng.

"Cô cứ yên tâm ở nhà đợi đi, bố tôi chưa bao giờ thất hứa cả, lúc tôi còn bé cũng rất sợ ông ấy ra chiến trường, nhưng ông ấy đã nói sẽ không bỏ rơi tôi, cho nên ông ấy thực sự chưa bao giờ bỏ tôi lại."

Khương Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy bản thân cô dường như chẳng có bí mật gì trước mặt hai bố con Quý Thần Nham và Quý Tử Thư cả, hai người họ dường như có thể đoán ra được những điều mà cô chưa kịp nói ra.

Cô cũng không nói gì, chỉ 'à' một tiếng rồi đóng cửa lại. Ở một trạm dừng chân cách xa ngàn dặm, hôm nay cũng có một cơn bão dữ dội đang diễn ra.

Máy thu tín hiệu của trạm dừng chân phát ra những âm thanh 'tít, tít, Quý Thần Nham ngồi trước bản đồ tác chiến, im lặng không nói lời nào.

Nhân viên thông tin cố gắng thử thêm mấy lần, cuối cùng đứng dậy báo cáo: "Thủ trưởng, tín hiệu rừng rậm đã bị gián đoạn."

Tham mưu tác chiến tên Tô Kê, là người vừa trở về từ phía tây bắc, tham mưu lần này là Quý Thần Nham, sau khi nghe xong báo cáo từ nhân viên thông tin, anh vẫy tay để anh ta tiếp tục tìm kiếm nguồn tín hiệu.

Hai người không nói chuyện, cả hai đều cảm thấy tình huống hiện tại có lẽ không được tốt lắm, Quý Thần Nham cau mày suy nghĩ một lát, nói: "Anh ở lại chỉ huy, tôi sẽ dẫn theo đội đột kích tiến vào tiếp ứng cho bọn họ."

Tô Kê lập tức ngăn cản, nói: "Lão Quý, cậu là chỉ huy.." Không thể đi được.

"Bởi vì tôi là chỉ huy, cho nên tôi mới đích thân đi, tham mưu Tô, anh nên biết rằng thông tin do người bên trong đưa ra chính chìa khóa chiến thắng của chúng ta." Đây là quyết định đã được Quý Thần Nham cân nhắc một cách kỹ lưỡng từ tối hôm qua, lúc này không thể xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào được.

Anh ta còn muốn nói thêm gì đã bị Quý Thần Nham ngăn lại, lại dặn dò thêm lần nữa: "Anh phải bảo vệ tốt trận địa này, đợi chúng tôi quay lại."
Bình Luận (0)
Comment