[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451: Thay Đổi

Chương 451: Thay Đổi Chương 451: Thay ĐổiChương 451: Thay Đổi

Quý Tử Thư có cảm giác gần đây cảm xúc của Khương Tuệ Ninh không được tốt lắm, cậu biết cô lo lắng cho cha mình. Từ khi cha cậu rời đi vẫn không có tin tức gì, giống như bị ngăn cách, rất ít khi có chuyện thế này, nhưng cậu vẫn tin tưởng vào khả năng của cha mình.

Niềm tin cậu dành cho cha mình rất vững chắc, nếu ngay cả cha của cậu cũng lâm vào nguy hiểm thì hiện tại sẽ không thể sóng yên biển lặng như thế này.

Sự sùng bái của con trai đành cho cha mình luôn là điểm mấu chốt, cũng giống như loại cảm giác Điềm Điềm dành cho cha mình, cô bé cảm thấy cha mình chính là người lợi hại nhất. Dù sao Quý Tử Thư cũng đã trưởng thành, cậu không suy nghĩ quá ngây thơ nhưng vẫn cảm thấy cha của mình không øì là không làm được, dù sao đó cũng là chiến trường của cha.

"Hôm nay, tôi muốn dẫn các em gái đến nông trường thăm mấy chú cừu con các em đã nuôi. Dì có muốn đi chung không?" Hai ngày trước đã nghênh đón tuyết đầu mùa, hôm nay thời tiết lại vô cùng tốt. Đã lâu rồi bầu trời mới trở lại trời xanh mây trắng thế này."

"Mẹ, chúng ta cùng nhau đi thăm cừu nhỏ đi!" Điềm Điềm ôm cánh tay của mẹ, cô bé chớp mắt nhìn mẹ mình. "Còn có heo nhỏ nữa." Đường Đường bổ sung.

Mấy đứa bé rất yêu thích các loài động vật, còn mong muốn được đưa chúng về nhà mình nuôi.

Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy gần đây tỉnh thần mình không tốt, cô quyết định bản thân không nên tiếp tục như vậy nữa, cô dứt khoát gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi thăm cừu nhỏ vậy!"

Hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày nghỉ, trên đường đi có không ít người, lúc đi ngang qua cửa công viên, họ nhìn thấy đã có một hàng dài người đang xếp hàng. Bởi vì hàng xe đạp thật sự quá dài, xe của nhà họ đã bị chặn đường trong chốc lát.

"Dì còn nhớ công viên ở Đông Thành dì từng dẫn tôi đi không?" Quý Tử Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cậu nhớ đến thời gian mình và Khương Tuệ Ninh cùng đi công viên chơi.

Khương Tuệ Ninh nhíu mày: "Đương nhiên còn nhớ. Lúc đó cậu khó chịu biết bao, rõ ràng muốn chơi nhưng lại giả vờ không muốn." Lời qua tiếng lại một chút khiến cô hăng hái hơn: "Trước kia cậu rất thích giả vờ im lặng."

Quý Tử Thư không đồng ý: "Không phải giả vờ mà tính cách của tôi vốn dĩ chính là như thế. "

"Tính cách cậu như thế?" Khương Tuệ Ninh không tin.

"Trước khi dì đến chính là như thế."

Khương Tuệ Ninh cảm thấy buồn cười: "Vì sao tôi đến cậu lại thay đổi?" "Có thể vì nhìn thấy dì ngốc nên tôi tìm được cảm giác tồn tại trong nhà." Thật sự Quý Tử Thư có cảm giác như thế này. Trước đây cậu không cảm giác được sự tồn tại của chính mình trong ngôi nhà, đột nhiên nhìn thấy người giống mình, cậu lại sinh ra cảm giác muốn giúp đỡ cho người đó.

Khương Tuệ Ninh liếc cậu. Cô biết ngay người này đã nghẹn hết nửa ngày chắc chắn sẽ không có nửa câu dễ nghe với mình.

"Tôi ngốc thì cậu phải càng hiểu chuyện hơn mới đúng, vì sao cậu lại khó chịu?"

Quý Tử Thư: ".. Mối quan hệ lúc ấy của chúng ta không thân lắm, tôi lại không quen với dì, mà sự nhiệt tình lúc đó của dì dành cho tôi hơi dọa người."

"Có sao?" Hiện tại Khương Tuệ Ninh cũng không nhớ nổi bản thân mình lúc đó đã nhiệt tình với Quý Tử Thư đến mức nào.

"Có chứ! Nếu không phải do tuổi tác của chúng ta không kém nhau bao nhiêu thì đúng là tôi đã nghi ngờ dì là mẹ tôi.

"Ha ha.." Khương Tuệ Ninh nhịn không được gượng cười hai tiếng. Lúc đó cô còn cảm thấy mình thể hiện không được rõ ràng, thì ra Quý Tử Thư mười lăm tuổi cũng đã nhìn ra. Thật sự uổng công cô ở thời đại sau này đã học hành nhiều như vậy.

Quý Tử Thư tiếp tục nói: "Lúc ấy tôi còn cho rằng dì muốn nịnh nọt cha tôi nên mới đối xử tốt với tôi.

Nói đến chuyện này, Khương Tuệ Ninh không khỏi nghĩ đến mấy đề tài thường thấy giữa mẹ kế và con riêng: "Lúc đó cậu có ghét tôi không?" Có lẽ cậu cũng nghĩ đến người này đến đây muốn chia sẻ người cha của mình, nói không chừng còn muốn cướp đoạt tài sản, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được thoải mái.
Bình Luận (0)
Comment