Chương 452: Dẫn Em Gái Đi Thăm Cừu
Chương 452: Dẫn Em Gái Đi Thăm CừuChương 452: Dẫn Em Gái Đi Thăm Cừu
Quý Tử Thư lắc đầu: "Không. Tôi chán ghét dì làm gì?" Lúc đó cậu gần như đã chắc chắn mình không phải con ruột của cha mình, không có Khương Tuệ Ninh cũng sẽ có người khác sẽ gả cho cha của cậu. Trong đại viện cũng có không ít các bạn học có mẹ kế.
Trước kia các bạn tụ tập với nhau cũng thích thảo luận xem mẹ kế nhà nào đó thế nào. Đã nghe qua rất nhiều trường hợp nên cậu có cảm giác có thể qua lại tốt với mẹ kế cũng không nhiều người lắm. Nhưng Khương Tuệ Ninh lạ rất thoải mái, ngoại trừ việc cô thể hiện rất quen thuộc với cậu, thì cô là người suy nghĩ rất đơn giản và qua lại rất dễ chịu.
Chỉ là thời gian dần trôi, cậu dan phát hiện một vấn đề, tuy cô ngốc nhưng dường như cô cũng không thật sự muốn ở lại ngôi nhà, cậu có một loại cảm giác cô sẽ chạy thoát bất cứ lúc nào.
Cậu thật sự đã lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm, rất tham lam muốn có được cảm giác gia đình, lúc đó đã vất vả lắm mới có một người mẹ kế đến nhà mình nên cậu rất sợ cô sẽ bỏ đi.
Nhưng sau đó cậu lại phát hiện cô rất thích tiền, vừa khéo cậu lại chưa bao giờ thiếu thứ này, vì vậy cậu đã bắt đầu nghĩ cách cho cô tiền. Sau này cậu cảm thấy dường như cô cũng không tham tiền như vậy, vì lần nào cô mua đồ cho mình và người nhà đều không hề nương tay.
Nhưng với cậu thì cô thường bòn rút, lục soát.
Ngay từ đầu Quý Tử Thư cảm thấy mình chỉ cho rằng cô muốn làm cho trong nhà náo nhiệt hơn, cô chính là con át chủ bài khiến cha chịu trở vê nhà.
Nhưng người với người qua lại với nhau thì chân tình lại càng quan trọng hơn.
Đặc biệt là người như Khương Tuệ Ninh, đối với người cô quan tâm cô sẽ không giả vờ, mà cậu cũng rất thật lòng tiếp nhận người mẹ kế trẻ tuổi lại xinh đẹp này.
Cho nên mặc kệ cô có mục đích ngay từ đầu hay không thì cậu cũng chưa từng ghét cô.
Cho đến bây giờ Quý Tử Thư không hề ghét cô, cô có thể cảm nhận được. Cho nên cô rất tò mò vì sao trong nguyên tác Quý Tử Thư lại không có phản ứng với người mẹ kế. Nói ra thì cậu là người có tính cách tốt nhất trong nhà, tuy chỉ có nửa năm sống chung trong một mái nhà, cô có thể nhìn ra được cậu không phải loại người không quan tâm đến người trong nhà.
Trừ phi người mẹ kế trong nguyên tác kia đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ. Nhưng Khương Tuệ Ninh cũng không có cách nào để kiểm chứng chuyện này, dù sao cuộc sống của cô cũng đã thoát ly khỏi nội dung cốt truyện. Ưng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cũng không biết bây giờ họ có thể đuổi kịp dấu vết cuộc sống mình đã từng trải qua hay không, hoặc nếu đuổi kịp người có thể trao đổi với mình, cô cũng có thể hỏi thử.
Chẳng qua Khương Tuệ Ninh cảm giác giống như mình đang có suy nghĩ rất hảo huyêền......
Lúc đến nông trường, hôm qua Quý Tử Thư đã liên lạc với bên này thông báo sẽ dẫn hai em gái của mình đến thăm cừu con.
Cừu con chỉ có một màu lông trắng tỉnh, lỗ tai dài, tính tình rất ngoan ngoãn.
Đừng nói là hai đứa bé thích mà đến Khương Tuệ Ninh cũng rất yêu thích chúng.
Mà con cừu con này rất dính người, cực kỳ thân thiện với con người, rất thích dụi đầu vào người khác.
Hai chú cừu non chơi đùa với hai chỉ em khiến cả hai chị em cười lên khanh khách không ngừng.
Đến buổi trưa, mọi người cũng ăn cơm ở đây, căn tin của nông trường bên này làm đồ ăn không tệ.
Có thể vì đi một chuyến khiến tâm trạng tốt hơn nên Khương Tuệ Ninh ăn được nhiều hơn.
Ăn cơm xong, Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến bữa cơm lần trước Chương Trì nói đến chuyện phòng thương phẩm. Cô hỏi: "Lần trước cậu hỏi Chương Trì chuyện phòng thương phẩm thế nào rồi?"
"Tôi nghe được một số tin tức, có một số cải cách về quy chế nhà ở. Nhưng đây chỉ là nghe đồn nên tôi đã đi hỏi thử. Dì cảm thấy hứng thú với chuyện này sao?"
Khương Tuệ Ninh đúng là rất hứng thú với tin tức này nhưng đầu óc cô đoán không chừng chơi không được những thứ phức tạp. Mặc dù cô đã biết đến con đường phát triển trong tương lai nhưng cũng rất khó tạo nên một đế quốc kinh doanh lớn, cô vẫn chưa đủ tự tin với chính mình.