Chương 453: Kiếm Công Điểm
Chương 453: Kiếm Công ĐiểmChương 453: Kiếm Công Điểm
Quý Tử Thư thấy cô lắc đầu thì cậu khẽ gật đầu, nói: "Dì có cảm thấy hứng thú thì cũng không dễ làm được, vì dì và các em đều nằm chung hộ khẩu với cha, mà với vị trí hiện tại của cha, dì sẽ không thể tham gia rất nhiều thứ."
Khương Tuệ Ninh sửng sốt trong chốc lát, sau đó cô mới hỏi: "Cậu không nằm chung hộ khẩu với chúng tôi à?”
"Lúc tôi quay lại Bắc Kinh thì đã chuyển sang hộ khẩu với ông bà nội rồi." Quý Tử Thư ngẫm nghĩ nói: "Có thể qua mấy năm nữa hộ khẩu của tôi sẽ phải dời khỏi đại viện."
"Vì sao? Cậu muốn ra ngoài sống một mình?"
"Không phải, dời đi theo anh cả của cha." Quý Tử Thư rất muốn nói dời đi theo cha ruột nhưng cho đến bây giờ họ cũng chưa từng sống chung với nhau một người nào nên hơi khó nói thành lời. Hơn nữa cậu lại rất tham lam, luyến tiếc tình cảm ở gia đình này.
Khương Tuệ Ninh nhìn cậu, cô biết cậu muốn đi theo cha ruột của mình nên cô cũng không buồn, vì vốn dĩ người khác mới là cha của cậu, chẳng qua cô cảm thấy không quen mà thôi.
"Đừng buồn! Chỉ là chuyển hộ khẩu mà thôi, tôi vẫn sẽ ở nhà, mà hình như ông già kia cũng không phải mong muốn tôi đến đó." Quý Tử Thư nháy mắt với cô, lên tiếng an ủi. Nhớ đến lần trước, cậu đã đi thăm cha ruột của mình, hai người giống như không tìm được đề tài, cuối cùng vẫn là người đàn ông kia nói nếu bận rộn thì không cần đến thường xuyên. Hóa ra cậu đã đến quấy ray sự yên tĩnh của người đó.
Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến chuyện đó, cô hỏi: "Vậy cậu cũng không cần dời ra."
Quý Tử Thư cười mà không giải thích. Cậu lựa chọn con đường không giống như cha mình, sau này với thân phận của cha sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Giống như hiện tại, cha cậu vẫn đang liều mạng ở tiền tuyến, còn cậu thì ở đây hưởng thụ cuộc sống.
Tương lai họ lại ra sức phát triển lĩnh vực của riêng mình, mà việc cậu muốn làm rất dễ khiến sự cố gắng cả đời của cha mình đều nhiễm mùi tiền thế tục. Tuy cậu không dựa vào con đường tắt cha mình tạo ra nhưng người khác sẽ không cho rằng như thế.
Nếu đã như vậy không bằng cậu hãy tách ra sớm hơn, dù sao bất kể như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật họ chính là người một nhà.
Khương Tuệ Ninh giống như cũng nghĩ đến phương diện này nên sau đó cô bắt đầu nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, gần đây lớp học của các cậu xin nghỉ phép rất nhiều đúng không?" Cô nhớ đến gần đây trong lớp mình có một phần ba số sinh viên xin nghỉ mà không biết có chuyện gì.
Quý Tử Thư gật đầu: "Có vài người. Dì hỏi cái này làm gì?”
"Không biết mọi người xin nghỉ làm gì?" Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất tò mò.
"Xin nghỉ về làm việc, hiện tại rất nhiều nơi đang là mùa thu hoạch, họ muốn kiếm công điểm đấy mà."
"A? Cậu biết?"
Quý Tử Thư nói: "Có cái gì mà tôi không biết. Rất nhiều người đều muốn về nhà giúp đỡ gia đình mình kiếm thêm công điểm, đặc biệt là những người đã kết hôn và có con, vì khi họ đi học thì trong nhà chỉ còn lại vợ con và người già nên chắc chắn phải quay về hỗ trợ."
Khương Tuệ Ninh thở dài. Những trường hợp như vậy đúng là khó khăn nhất, có nhà có con cái nhưng vẫn phải bận việc học, nếu làm trễ nải việc học cũng không biết phải làm thế nào.
Quan trọng là sau khi tốt nghiệp cũng không biết sẽ được phân cho công việc gì.
Điểm tốt của thời đại này chính là sau khi tốt nghiệp sẽ được nhà nước phân bổ công việc cho, nhưng họ cũng không có quyền tự lựa chọn đơn vị làm việc, xí nghiệp nhà nước, nhân viên công vụ, thật sự vẫn phải dựa vào may mắn.
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy tốt hơn ở thời đại sau này, học hành thi cử ở thời đại sau này không phải vất vả hơn sao? Thi cử giống như một cuộc chiến mà thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, trong chớp mắt cô cũng không biết có nên đồng tình hay không.
Ban đầu Quý Tử Thư muốn đưa Khương Tuệ Ninh ra ngoài giải sầu, tránh để cô ở nhà không làm øì lại lo lắng cho cha, kết quả chưa nói được mấy câu thì cô lại ngẩn người, cậu sợ cô lại nghĩ đến chuyện buồn rồi.