[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 456 - Chương 456: Nhớ Anh

Chương 456: Nhớ Anh Chương 456: Nhớ AnhChương 456: Nhớ Anh

Anh đã rời khỏi nhà từ tháng chín năm ngoái, trải qua những ngày đông giá rét, trận chiến này đã tàn phá bừa bãi ở Xuân Nha nhưng cũng đến lúc phải kết thúc.

Tất cả đều kết thúc, anh biết quốc gia sẽ nghênh đón niềm vui, phát triển và sự phồn vinh.

Mất liên lạc được nửa năm, cuối cùng Quý Thần Nham cũng gọi điện thoại về nhà mình, câu đầu tiên anh nói chính là: "Tuệ Tuệ, chúng ta thắng lợi rồi."

Khương Tuệ Ninh đã biết kết quả thắng lợi từ trước, nhưng cô vẫn không nhịn được phải khóc lên.

Không chỉ vì thân phận là vợ của quân nhân nên thấy cảm động và vinh quang mà còn vì cô rất nhớ chồng mình.

"Ừm.." Cô muốn nói rất nhiều điều nhưng không nói được lời nào.

"Lãnh đạo của tôi, em xem có phải tôi đã hoàn thành mệnh lệnh của em rồi không? Đừng khóc! Nói với tôi một câu, được không?" Xa cách nửa năm nay, anh rất nhớ cô, lúc bị nhốt cũng nhớ, lúc bị thương cũng nhớ.

Hiện tại tất cả cũng đã qua, nỗi nhớ trong lòng anh càng điên cuồng hơn nữa. anh muốn nghe tiếng cô nói, muốn hỏi thăm cô có khỏe không, cũng muốn nói một tiếng xin lỗi với cô vì anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa với cô. Anh đã viết rất nhiều lá thư nhưng đều không gửi đi được.

Không biết cô có giận anh không, không biết mãy đứa bé có quên người cha này rồi không.

"Quý Thần Nham, em nhớ anh lắm, các con cũng nhớ anh."

Từ đầu kia điện thoại đã truyền đến tiếng cười trầm thấp của Quý Thần Nham: "Anh cũng vậy."

Sau cùng Quý Tử Thư đã sắp xếp để người đưa Khương Tuệ Ninh trực tiếp đến trụ sở. Vì tạm thời cha cậu không thể về được, hai em gái vẫn phải ở lại Bắc Kinh và được ông bà nội trông chừng.

Bởi vì chiến dịch lần này hoàn toàn thắng lợi nên hết thảy đều đi theo hướng phát triển tốt nhất.

Khương Tuệ Ninh ngồi xe lửa, sau đó lại chuyển lên xe hơi.

"Đồng chí Khương, tôi đi mua vé cho đồng chí, đồng chí ngồi chờ một chút!"

Lúc này bến xe rất nhỏ nên phòng đợi cũng chỉ là mấy chiếc ghế gỗ đơn giản.

Cô tìm đến một vị trí ghế trống và ngồi xuống, rót cho mình một ly nước, uống lấy một ngụm, lẳng lặng nhìn người lui tới ở bốn phía.

"Đồng chí Khương, chúng ta đi thôi!"

Sau khi đến doanh trại, từ đằng xa Khương Tuệ Ninh đã có thể nhìn thấy Quý Thần Nham. Anh gầy đi nhưng tỉnh thân thì vẫn như trước.

Quý Thần Nham cũng đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, anh thả vật trong tay mình xuống, nhanh chân đi về phía cô, giang tay ôm lấy cô.

Hai người họ không nói gì, chỉ im lặng ôm nhau như vậy.

Trời chạng vạng tối ở phương nam với những rặng mây đỏ rất rực rỡ và khuếch tán khắp bầu trời, soi lên hai người họ khiến cơ thể trở nên ấm áp hơn, mà trong lòng họ cũng được sưởi ấm.

"Tuệ Tuệ."

"Tôi rất nhớ em, nhớ may đứa bé." Quý Thần Nham lùi lại một bước để anh có thể tỉ mỉ nhìn người trong lồng ngực mình. Cô gầy đi rất nhiều. Lễ nào ăn cơm không ngon?

"Quý Thần Nham..."

Khương Tuệ Ninh thấy anh đã đổi lại bộ quần áo màu xanh của quân nhân, còn đội nón lính, dáng người thẳng tắp, tựa như trở lại thời gian anh vẫn còn ở trong Tam Bộ. Anh vẫn như thế đứng trước mặt cô, chỉ là gầy đi, nhìn anh trong ánh nắng vẫn ôn hòa, yên tĩnh như thế.

Nỗi nhớ cô phải kiềm chế trong suốt thời gian qua nhưng đến khi được nhìn thấy anh lại bộc phát như mưa to gió lớn đánh đến, cô không khống chế được cảm xúc của chính mình, cảm xúc giống như hồng thủy bức phá trút xuống.

"Anh lừa em, anh đã nói sẽ viết thư cho em, nhưng vừa đi là biệt tăm tin tức." Tuy ngoài miệng Khương Tuệ Ninh nói những lời oán trách như vậy, thế nhưng cô lại nắm vạt áo anh không buông, cô tham lam muốn cảm nhận được mùi hương quen thuộc từ trên người anh, nỗi nhớ hóa thành nước mắt lăn khỏi hốc mắt.

Cô khóc đến mức đau lòng nhưng lại bất lực. Nhớ lại đêm mưa to, mình ôm hai đứa bé mà sợ hãi, nhớ đến anh chưa từng gửi một lá thư nào cho mình thì cảm thấy uất ức.
Bình Luận (0)
Comment