[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 455: Người Vừa Rồi Là Người Xấu

Chương 455: Người Vừa Rồi Là Người Xấu Chương 455: Người Vừa Rồi Là Người XấuChương 455: Người Vừa Rồi Là Người Xấu

Sắc mặt Thái Văn Thân trở nên khó coi, nói: "Mấy ngày trước tôi đã đi thăm mẹ cháu, mộ phần của cô ấy đều là cỏ dại, cháu nên đi thăm cô ấy một lần, nói thế nào thì cô ấy cũng là mẹ cháu." Anh ta không cần Quý Tử Thư làm gì, chỉ cần đến đó thăm Phùng Giai một lần cũng không phải quá phận.

Quý Tử Thư lạnh lùng cười một tiếng: "Nếu chú rảnh rỗi như vậy thì cứ đào bà ta lên mang về sân nhà mình mà chôn, bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc bà ta."

Nói xong, cậu quay người bế hai em gái lên, nói với Khương Tuệ Ninh: "Chúng ta đi thôi!"

Thái Văn Thân không ngờ đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng còn tàn nhẫn hơn cha mình, thật sự khiến anh ta phải nghẹn họng.

Vốn dĩ nói rằng dạo chơi thêm một vòng rồi đi về nhà, kết quả lại gặp phải Thái Văn Thân, mọi người cũng không còn tâm trạng muốn đi dạo nữa. Đặc biệt là Quý Tử Thư, sắc mặt của cậu tối như mực, mãi đến khi đã lên xe, Khương Tuệ Ninh mới hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

"Không có việc gì." Nếu nói Quý Tử Thư tức giận bao nhiêu thì không không phải, trong lòng cậu Phùng Giai không thể khiến cậu nổi lên một gợn sóng nào, cậu chỉ chán ghét Thái Văn Thân xen vào chuyện của người khác.

Trên xe, hai đứa bé có thể đã nhìn ra tâm trạng anh trai mình không được tốt lắm. Đặc biệt là Điềm Điềm, cô bé lập tức an ủi anh trai mình: "Anh, anh đừng không vui như vậy! Người vừa rồi là người xấu, sau này Diem Điềm lớn lên sẽ giúp anh đánh ông ta."

"Anh, anh ăn kẹo đi!" Đường Đường thì rút kẹo trong túi mình ra, đút cho anh trai.

Những khiếm khuyết tình cảm gia đình đã được hai cô em gái này bù đắp cho.

Cậu bị hai cô em gái chọc cho cười lên. Nói ra thì Quý gia cũng không có họ hàng phiền phức nào, ngược lại thỉnh thoảng lại có những người ngoài râu ria khiến cậu phải buồn bực một lúc.

Nhưng người ngoài thì mãi mãi vẫn là người ngoài, cũng chỉ khiến cậu bực bội một lúc, được người thân của mình vỗ về trong chốc lát, chỉ trong nháy mắt tâm trạng của cậu đã lập tức tốt lên. Cậu cảm thấy rất may mắn vì Khương Tuệ Ninh đã ở lại, còn sinh cho gia đình cậu hai cô em gái ngoan ngoãn.

Đây mới chính là người nhà của cậu, trừ họ ra thì không còn ai là người nhà của cậu nữa. ...

Trụ sở.

Quân y đã lui tới lều vải này hơn nửa tháng nay, người nằm trên giường cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

Quý Thần Nham nhìn thấy Tô Kê cuối cùng cũng tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn sắc mặt tái nhợt của người này, hỏi: "Có ổn không?"

"Kết thúc rồi sao?"

"Kết thúc rồi. Sau ba ngày chỉnh đốn thì chúng ta đã lập tức rút lui."

Chưa nói đến thằng lợi nhưng Tô Kê biết họ đã thắng. Anh ta muốn ngồi dậy, Quý Thần Nham cũng đưa tay ra đỡ anh ta.

"Tôi hôn mê đã bao lâu rồi?"

"Mười lăm ngày rồi."

Tô Kê cảm thấy hổ thẹn, anh ta cau mày, trong lòng âm thầm ước lượng thời gian một lúc. Trận đánh này quá lâu, nhưng thực tế cũng chỉ mất một tháng là đã kết thúc, trong một tháng này anh ta đã bị thương và hôn mê mất nửa tháng, là một tham mưu tác chiến, làm sao anh ta có thể không hổ thẹn.

"Lão Quý... Tôi có lỗi với anh."

Quý Thần Nham lại vỗ vào vai anh ta: "Có gì mà xin lỗi. Anh cũng không phải kẻ làm phản, cũng chẳng phải đào ngũ, bị thương là chuyện bình thường có thể xảy ra."

"Anh thì sao? Anh thế nào?" Lúc này Tô Kê mới nhớ đến trận nổ lúc đó, Quý Thần Nham đã nhào về phía anh ta, nếu không phải vậy đoán không chừng cái mạng này của anh ta cũng khó mà giữ lại.

"Tôi còn đứng vững đây. Anh nói xem!" Như vậy Tô Kê cũng yên tâm.

Ba ngày sau, quân đội khải hoàn trở về, người dân cũng vui vẻ ra đường đưa tiễn, nhưng trên mặt các chiến sĩ đều mang theo vẻ nghiêm túc và bi thương, cái chết luôn lấy đi những sinh mạng cao thượng.

Lần này vô số các chiến sĩ đã hy sinh vĩnh viễn và phải để họ ở lại mảnh đất này.

Vết thương của Tô Kê không nhẹ và được đưa đến tỉnh Quảng gần đó nhất điều trị, Quý Thần Nham vẫn phải tiếp tục hoàn thành công việc.
Bình Luận (0)
Comment