Chuong 458: Anh Phai Xem Em An Ca Đời
Chuong 458: Anh Phai Xem Em An Ca ĐờiChuong 458: Anh Phai Xem Em An Ca Đời
"Hu hu.." Khương Tuệ Ninh trực tiếp nằm sấp trên giường, chui đầu vào chăn như con đà điểu, không sống nổi nữa!! Vừa tới đã tạo ra hiện trường mất mặt quy mô lớn.
"Tuệ Tuệ..." Quý Thần Nham nhìn người đang xấu hổ không chịu gặp ai, cả đầu đều vùi vào trong chăn.
"Dậy ăn cơm trước được không?" Quý Thần Nham thấy người nào đó bất động lại nói,"Yên tâm đi, miệng Tiểu Chu rất kín, không nói cái gì ra ngoài đâu."
Khương Tuệ Ninh vừa nghe lời này thì xù lông, bất ngờ bật dậy nói,"Nói cái gì chứ? Em chưa làm gì hết, đó chỉ là hiểu lầm thôi."
"Đúng đúng đúng, chỉ là hiểu lầm thôi." Quý Thần Nham nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đỏ bừng của cô, mái tóc lại cũng vì lăn lộn mà xõa ra, khoác trên bờ vai, vẻ ngượng ngùng xấu hổ còn chưa rút đi, trông cô vô cùng đáng thương.
Khương Tuệ Ninh nhìn người cúi người lại đây, tức giận đẩy một cái,"Đều tại anh, ai bảo không cho em xem?" Mặt già của cô khó giữ rồi.
Quý Thần Nham cưng chiều híp mắt hỏi,"Em có chắc là vừa nãy tôi cho em xem sẽ tốt hơn không?" Nếu thật sự cho cô xem, có khi lại càng xấu hổ hơn. Khương Tuệ Ninh nghĩ lại một chút, hình như là thế thật, nhưng cô vẫn cãi bướng,"Tại sao anh vào mà không khóa cửa?"
"Tuệ Tuệ của tôi ơi, ban ngày ban mặt mà khóa cửa có khác gì giấu đầu hở đuôi không?"
Hình như cũng đúng, nhưng mà Khương Tuệ Ninh mặc kệ, đều do Quý Thần Nham mà mặt mũi cô đi tong hết rồi.
"Dù sao đều là tại anh, trách anh đấy."
Cô nhõng nhẽo như là chú mèo đang cào, không đau không ngứa mà chỉ khiến lòng người thấy thoải mái, Quý Thần Nham thích cô như thế này, anh ôm lấy cô,'Được được được, đều do tôi, Tuệ Tuệ muốn thế nào mới chịu nguôi giận?"
"Em muốn xem vết thương trên người anh."
Lại vòng về chuyện này, Quý Thần Nham biết Khương Tuệ Ninh bướng bỉnh nên chỉ có thể thỏa hiệp,'Buổi tối được không?" Anh nghĩ có thể trì hoãn bao lâu thì tính bấy lâu.
"Được." Khương Tuệ Ninh cũng không muốn xem ngay bây giờ, lỡ như có ai đến nữa thì mặt mũi của cô chẳng còn tí gì.
"Tới đây, ăn cơm trước, dọc đường tới đây vừa không nghỉ ngơi tốt vừa không ăn được gì đúng không?" Quý Thần Nham xót cô một thân một mình đi xuyên từ Bắc xuống Nam để tìm anh, vốn dĩ anh chuẩn bị chờ miệng vết thương kết vảy bong ra kha khá rồi mới phái người đi đón cô, ai ngờ thằng nhóc thúi Quý Tử Thư trực tiếp đưa người tới trước.
Mà đưa cũng không đưa cho đàng hoàng, tùy ý sắp xếp xe lửa xong thì mặc kệ, đúng là thiếu đòn.
Quý Tử Thư cách xa ngàn dặm đang mở họp nhịn không được hắt xì liên tục hai cái, đoán chắc là Khương Tuệ Ninh gặp cha mình rồi.
Dám chắc là ông già đang mắng mình đây mà, dù sao cậu cũng cố ý không để cô ngồi máy bay tới, muốn để cho ông già xem anh nuốt lời hại cậu ở nhà sống nơm nớp lo sợ, cũng sợ Khương Tuệ Ninh lo âu sinh bệnh.
Thấy cô sống chật vật cũng khiến anh áy náy nhiều hơn.
Đúng là Quý Thần Nham áy náy thật, vừa áy náy vừa xót trong lòng.
"Anh không ăn hả?" Khương Tuệ Ninh đói bụng từ bụng, lúc chưa gặp được anh, mặc dù cô không tới mức không ăn không uống, nhưng ăn rất ít, nhưng từ lúc thấy anh rồi, tất cả nhớ nhung đều hóa thành cảm giác thèm ăn, cứ như thấy anh thì món gì cũng trở nên ngon miệng.
Quý Thần Nham thì không giống cô, không thấy được cô thì không ăn nổi, mà gặp được rồi cũng không muốn ăn, chỉ muốn nhìn cô thôi.
Nhìn cô cau mày, nhìn cô cười, nhìn cô tức giận, nhìn cô quấy rối.
Cứ như nhìn mãi không đủ, đến cả động tác nhai nuốt thức ăn cũng là dáng vẻ anh muốn nhìn.
Nghe được lời cô nói, đôi mắt anh lóe lên, trái tim tràn đầy tình yêu bắt đầu xúc động, anh vươn tay giúp cô vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau đầy cưng chiều và yên mến/Anh thích nhìn em ăn."
Khương Tuệ Ninh nhìn gương mặt tuấn tú điển trai của anh, cũng buông hộp cơm xuống, tình yêu trong lòng tràn ra,"Vậy anh phải xem em ăn cả đời đấy."