[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467: So Bo

Chương 467: So bo Chương 467: So boChương 467: So bo

Đường Đường hơi kén ăn một chút, chỉ thích ăn đồ ăn vặt không thích ăn cơm, nghe chị gái nói như vậy, cô bé cũng không nói lời nào, chỉ ôm lấy mặt cha của mình rồi hôn lên,"Cha, Điềm Điềm rất nhớ cha, nhớ muốn khóc."

Quý Thần Nham nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng cũng mềm ra,"Cha cũng rất nhớ hai bảo bảo."

Khương Tuệ Ninh đi vào trễ hơn, khi vào đến cửa thì liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đều đã nhào vào lòng Quý Thần Nham, thì cô liền quay đầu lại chào tạm biệt với Văn Hân và tham mưu Tô.

"Tiểu Khương, đứa nhỏ thứ ba nhà chị vẫn ở trong nhà em, đợi chút nữa, em bảo nó về sớm chút ăn cơm, nói cho nó biết, cha nó đã về nha." Văn hân muốn ở cạnh chồng, nên không muốn đi gọi con trai nữa, nên nhân tiện nhờ Khương Tuệ Ninh nhắn cho cậu bé biết.

"Được, chị Văn." Khương Tuệ Ninh vừa nói vừa đi vào nhà.

Quý Thần Nham lúc này đang ôm hai đứa nhỏ đi vào phòng khách.

Quý Trung Đình và Nghiêm Bội Lan cũng vừa lúc đi ra, anh liền gọi hai tiếng,"Cha, mẹ. "

Hai người gật đầu, Nghiêm Bội Lan cười nói,'Cũng may là đã về rồi, hàng ngày hai con gái của con đều nói cha gọi cha đến mức lỗ tai của mẹ đã sắp cuốn thành cái kén rồi."

Quý Thần Nham cười nhẹ, lập tức đi đến bên sô pha, Tô Ngự cũng ở một bên đứng dậy nói,"Chú Quý."

"Ừ." Quý Thần Nham nhìn thoáng qua cậu bé đang ở độ tuổi thiếu niên, sau đó suy từ nói,"Cha cậu cũng đã về, không về nhà sao?"

Tô Ngự ngẩng đầu nhìn Quý Thần Nham, khi thấy ánh mắt lạnh lùng của anh thì cậu bé cũng không hề có chút e ngại nào.

"Cháu còn muốn dạy Đường Đường vẽ tranh, dạy xong mới về nhà."

"Hôm khác dạy cũng được." Quý Thần Nham nói.

"Chú Quý, cháu không phải là loại người thích bỏ dở giữa chừng." Lúc cậu bé nói chuyện, ánh mắt cũng không né tránh, sắc mặt cũng nhàn nhạt.

Quý Thần Nham thật không nghĩ đến đứa con trai này của Tô Kê so với cha nó còn có tiên đồ hơn, nhưng mà vẫn như cũ không thích cho lắm.

Chỉ là Đường Đường nghe xong liền tụt từ trên người cha, giãy người xuống, sau đó cầm lấy bức tranh mà bản thân mình tự vẽ đưa đến trước mặt cha,"Cha, người xem con vẽ người."

Quý Thần Nham không muốn nói chuyện với Tô Ngự nữa, liền ôm Điềm Điềm ngồi trên sô pha và nhận lay bức tranh của con gái đưa đến. Bức tranh khá la trừu tượng, nhưng cũng chưa vẽ xong, Quý Thần Nham nhìn không ra đây là bản thân mình, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con gái, anh đành phải trái lương tâm mà gật đầu khen ngợi,"Đường Đường giỏi quá, vẽ thật giống, ngay cả tóc cũng giống."

Tô Ngự nghiêm người nhìn thoáng qua bức tranh trong thay của chú Quý, sau đó lại không nhịn được nhìn thoáng qua anh, nhìn thế nào cũng không giống như lời đồn.

Cuối cùng sau khi Tô Ngự thật sự dạy xong Đương Đường vẽ một bức tranh thì mới lễ phép đứng dậy chào mọi người đi về.

Khương Tuệ Ninh đưa người đến cửa,"Tô Ngự, rảnh thì lại đến chơi nhé."

"Vâng, dì Khương."

Đường Đường một tay nắm lấy tay của mẹ, tay còn lại thì giơ lên chào cậu bé/Anh Tô Ngự, tạm biệt."

Tô Ngự ngồi xổm xuống duỗi tay sờ đầu cô bé,"Đường Đường, tạm biệt."

Sau khi Khương Tuệ Ninh tiễn Tô Ngự về, vừa quay đầu thì thấy bộ dạng như đang suy tư gì đó của chồng, thì liền đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống rồi hỏi: "Anh làm sao vậy? Tại sao lại để ý Tô Ngự như vậy?"

"Có sao?" Quý Thần Nham cũng sẽ không thừa nhận. "Chắc chắn có, có phải là cha nó đắc tội với anh không?" Khương Tuệ Ninh nghĩ rồi lại nói,"Cho dù nói là cha nó đắc tội với anh, thì anh cũng đừng đem chuyện này đổ lên trên người đứa nhỏ, như vậy thật không có trí khí." Lúc ở nhà ga cô cũng đã nhìn ra, Quý Thần Nham thật sự là có chút không vừa mắt tham mưu Tô, vừa ve nhà thì lại nhìn con trai người ta không vừa mắt.

Từ khi nào mà một thủ trưởng lớn lại so đo như vậy.

Quý Thần Nham nhìn cô vợ đang ngây ngốc của mình, sao cô lại không lo lắng chút nào khi mà con gái bảo bối của họ bị người khác nhớ thương chứ?
Bình Luận (0)
Comment