[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 466 - Chương 466: Vẽ Tranh

Chương 466: Vẽ Tranh Chương 466: Vẽ TranhChương 466: Vẽ Tranh

Quý Thần Nham ở trên xe bồn chồn hai ngày, giờ nhìn thấy vợ thì sương khói trong lòng cũng tan đi, sau đó liền duỗi tay ôm lấy cô vào người.

"Đợi rất lâu sao?"

"Không có, chúng ta cũng vừa đến."

Chúng ta? Quý Thần Nham cho rằng hai đứa nhỏ cũng theo đến, nên theo bản năng tìm kiếm một chút,"Hai đứa nhỏ không đến sao?"

"Hôm nay Tô Ngự được nghỉ, Đường Đường muốn theo cậu bé học vẽ tranh, nên ở đại viện được cha mẹ để ý."

Lại là Tô Ngự? Quý Thần Nham nhịn không được nhíu mày, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, thì Văn Hân liền đi đến,"Thủ trưởng Quý."

Khương Tuệ Ninh cũng đứng ra giới thiệu hai người.

Văn Hân là người vô cùng ôn nhu, lại dịu dàng nên Quý Thần Nham chắc hẳn không thể cư xử như là đối với Tô Kê được, nên bất mãn chỉ có thể tạm thời nghẹn lại ở trong lòng, trên mặt cũng hiện ra vẻ hòa nhã.

Anh mỉm cười gật đầu,"Đồng chí Văn, tham mưu Tô ở đẳng sau."

Văn Hân nhìn thấy chồng thì liền mỉm cười, sau đó gật đầu với hai vợ chồng họ rồi nhanh chân chạy qua chỗ bên kia đón chồng mình.

Tô Kê và Văn Hân cũng đi nhờ xe của Quý Thần Nham về nhà.

Lính hậu cần đem hành lý cho anh vào đến sân, sau đó anh nói thư ký Trương trực tiếp đem xe chạy đén đại viện.

Hai đứa nhỏ ở nhà ông bà nội được Tô Ngự dạy học vẽ.

Đường Đường rất thích, học vô cùng nghiêm túc, cô bé biết hôm nay cha sẽ về nhà nên cố ý vẽ cho cha một bức tranh.

Điềm Điềm thì ham chơi, học một lát thì lại lười biếng, quay qua làm nũng ăn va với ông bà nội, đòi cái này muốn cái kia.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lúc Quý Thần Nham đẩy cửa ra thì liền vào phòng khách nhìn thấy Đường Đường đang nghiêm túc vẽ tranh, trên đầu nhỏ cũng được thắt tóc thành hai bím nhỏ.

Đắm chìm trong ánh sáng ban mai, cô bé giống như là một tỉnh linh nhỏ lạc vào trong thế gian vậy.

"Anh Tô Ngự, anh xem có được không?”

Tô Ngự đang ngồi bên cạnh Đường Đường, cậu bé cao hơn cô gái nhỏ một chút, vì vậy khi nghe cô nói liền cúi đầu nhận lấy bút trong tay cô,"Thấy chỗ này không, đường cong nên nhu hòa một chút, Đường Đường không phải nói cha rất tuấn tú đẹp trai sao? Nếu vẽ như vậy nhìn cha em không được ưa nhìn cho lắm." Cậu bé vừa nói vừa giúp cô bé tẩy đi những đường thừa, sau đó lại bổ sung một số nét, trong nháy mắt bức chân dung đã nhìn đẹp hơn rất nhiều.

"Anh Tô Ngự, anh thật là giỏi" Đường Đường ngẩng đầu nhìn người đã sửa cho bức tranh của mình, trong lòng cô bé ngoại trừ cha mẹ, anh trai, ông bà nội ra thì người giỏi nhất chính là anh Tô Ngự.

"Đường Đường cũng rất giỏi." Ánh sáng mặt trời chiếu lên cơ thể nho nhỏ của cô đã bị chặn một ít, giấy vẽ cũng bị rơi vào bóng râm, cậu bé nhìn cô bé, sau đó vươn tay muốn muốn sờ đầu động viên cô, nhưng vừa mới nâng tay lên đã liền nghe thấy tiếng ho khan ở đằng sau.

Tô Ngữ tò mò liếc mắt về phía truyền đến âm thanh.

Quý Thần Nham nhìn Tô Ngự một cái, cậu bé này lớn lên cũng rất ưa nhìn, anh không nghĩ tới Tô Kê có dáng vẻ kia mà lại có một đứa con trai đẹp như vậy, đứa nhỏ này cũng thật biết sinh ra, lấy được hết những ưu điểm trên người cha mẹ.

"Cha... Đường Đường sau khi nhìn người đứng ở cửa, thì liền ném bút vẽ xuống chạy ra ngoài cửa.

Tô Ngự cảm giác ánh mắt chú Quý này nhìn vào cậu có chút lạnh lùng, nhưng mà khi nhìn thấy Đường Đường thì ánh mắt lạnh lễo kia lập tức trở nên dịu dàng trở lại. Bàn tay của cậu bé đang đặt ở không trung cũng thuận tiện thu trở lại.

Điềm Điềm nghe thấy chị gái gọi cha cũng nhanh chóng từ trên người ông trượt xuống rồi chạy ra hướng ngoài cửa.

"Bảo bối của cha đã lớn thật rồi, oa, còn rất nặng đấy."

"Cha, con đã ăn được hai chén cơm rồi." Đường Đường vươn tay ra so sánh.
Bình Luận (0)
Comment